Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình

Chương 69: Lưu luyến

Editor: Sil

"Trẫm

không

cho nàng qua lại với

anh

họ, tốt nhất là ngay cả gặp cũng

không." Tề Uyên tựa đầu vào cần cổ nàng, hơi thở có

một

tia nặng nề.

A Viên bị cọ đến ngứa ngáy, đưa tay ra đẩy: "Ngài tới để

nói

chuyện này sao?"

Tề Uyên đè lại hai tay nàng, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng: "không

phải thế à? Nếu Trẫm mà

không

đến đây, nàng

sẽ

bị người ta cuỗm về mất."

Nàng nghiêng đầu, rời

đi

ánh mắt như lửa của

anh, bĩu môi, tùy hứng nhắm mặt lại

không

nhìn: "Ta còn tưởng ngài nhớ ta..."

Chỉ cảm thấy mi mắt thoáng lạnh, giống như bị thứ gì mềm mại

nhẹ

nhàng chạm vào

một

cái, hơi thở mát lạnh càng ngày càng gần, A Viên hơi mở mắt ra, đột nhiên chạm vào đôi mắt thâm thúy

ẩn

chứa tình

yêu

kia, cả người như sa vào làn nước dịu dàng rải đầy mảnh sao.

Trái tim loạn nhịp, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt đầy xấu hổ vụt sáng lấp lánh, giống như

một

chú nai con thuần lương, khiến người ta

không

nhịn được mà muốn ức hϊếp.

Ánh mắt Tề Uyên u ám, hít sâu

một

nói

khẽ bên tai nàng: "Đừng chọc ta nữa."

A Viên

không

hiểu gì níu chặt lấy chăn, khuôn mặt như rặng mây đỏ,

nhỏ

giọng lẩm bẩm: "Ta, ta chưa làm gì nha..."

Tề Uyên lẳng lặng ôm lấy A Viên, như muốn hòa nàng vào trong cốt nhục: "A Viên, ta vừa nghe

nói

mẫu thân nàng mang theo nàng

đi

xem mắt, cái gì cũng

không

để ý đến nữa..."

"Ngài làm đau ta..." A Viên nhíu mày, kêu to

một

tiếng, giọng

nói

mềm mại yếu ớt, đến là đáng thương.

Tề Uyên giật mình đứng dậy, đôi môi mỏng cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt: "Sao lại đau?"

A Viên tủi thân xoa cánh tay, cười ha ha làm nũng: "Kéo ta đứng lên."

anh

nhìn A Viên

đang

làm nũng, yết hầu

không

khỏi giật lên, cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng

nhẹ

nhàng kéo nàng lên. Tề Uyên nhìn chiếc cằm hơi nhọn của thiếu nữ trước mặt, nhíu mày:

thật

gầy...

Tóc đen lả tả, càng khiến khuôn mặt

nhỏ

nhắn kia thêm tinh xảo. A Viên nâng cằm, yên lặng nhìn Tề Uyên,

nhẹ

giọng

nói: "Chúng ta

đã

mấy ngày

không

gặp rồi?"

"3 ngày 4 canh giờ lẻ 2 khắc." (3 ngày 8 tiếng tiếng 30 phút) Tề Uyên chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của A Viên, gằn từng tiếng nghiêm túc

nói.

A Viên hơi ngạc nhiên nhíu mày, lòng đầy vui mừng, cả người đều ấm áp, cười vô cùng uất ức: "Ngài bận rộn công vụ như vậy, lại có thể nhớ



như vậy..."

Khóe môi Tề Uyên khẽ gợi lên, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng: "Nàng quá coi thường Trẫm, cũng quá coi thường địa vị của chính mình rồi."

A Viên mỉm cười quấn đống tóc rơi tán loạn trước ngực mình lại, giọng

nói

mềm mại trong trẻo, như

một

nắm cơm nếp bọc đường trắng vậy: "thật

ra mẫu thân dẫn quay về nhà ông ngoại

không

phải để xem mắt."

Khuôn mặt

anh

cứng đờ, nụ cười tươi bên mép như nước ao vào đông vậy, cứng lại trong nháy mắt,

không

hề nhúc nhích.

"Là thím ba nhờ mẫu thân mai mối cho Tứ tỷ tỷ." A Viên cười tủm tỉm nhìn

anh, mắt hạnh tròn trịa khẽ cười khẽ chớp mấy cái, gian xảo đáng

yêu

như con hồ ly

nhỏ

vậy.

Nàng nhìn sắc mặt Tề Uyên hơi trầm xuống,

nhẹ

nhàng quơ lấy tay

hắn,

nhỏ

giọng thăm dò: "Tức giận sao?"

Tề Uyên dường như

đang

nghĩ tới chuyện gì,

trên

mặt

không

lộ ra nửa phần cảm xúc,

không

phân biệt được là vui hay giận.

"Là ngài vừa nghe tin này

đã

hấp tấp chạy tới,

không

thể vì thế mà giận ta được!"

anh

rũ mắt, nâng tay

nhẹ

nhàng vuốt chóp mũi phấn hồng đáng

yêu

của nàng, cưng chiều

nói: "không

phải

đang

giận nàng, chỉ là nhớ đến

một

người, có hơi đồng tình với y thôi."

Nhớ đến

một

người? Có hơi đồng tình?

A Viên trong lòng nổi lên chút ghen ghét, buồn bực hỏi: "Ngài nghĩ đến ai vậy?"

Tề Uyên hơi kinh ngạc nhướn mày, nhìn A Viên

đang

tỏa ra mùi chua trước mặt, khẽ cười ra tiếng: "Nàng có ngửi được mùi gì kỳ lạ hay

không

?"

Nàng sửng sốt, khẽ nhăn cái mũi

nhỏ

ngửi ngửi: "không

có mùi gì mà..."

"một

chút... vị chua..."

A Viên giương mắt, đối mặt với đôi mắt mang mấy phần trêu chọc kia, giật mình tỉnh lại,

không

khỏi cảm thấy hơi xấu hổ: "không

phải!"

Tề Uyên mổ

nhẹ

lên cánh môi phấn nộn của nàng, đôi mắt lộ ra ý cười: "Là người ngưỡng mộ tứ tỷ của nàng."

A Viên trợn mắt há miệng, sau

một

lúc lâu mới phản ứng lại, đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Ngưỡng mộ tứ tỷ của ta ư? Là vị Công tử của nhà nào?"

"Thế tử phủ Trường Trữ Hầu Tiêu Lâm."

"Thế tử phủ Trường Trữ Hầu..." A Viên thấp giọng lẩm bẩm, mơ hồ có chút ấn tượng: "Là vị thế tử cha mẹ song vong, vẫn chưa lập tước kia sao?"

Tề Uyên gật đầu, nhìn tơ máu trong mắt nàng, trong lòng đau đớn: "Ngày mai ta còn phải lên Triều sớm, ngày khác lại trở lại gặp nàng."

Dứt lời, cũng

không

chờ A Viên

nói

gì, chỉ cúi đầu hôn lên trán nàng rồi đứng dậy, đến bên cửa sổ vô cùng dứt khoát xoay người, sợ nàng vừa mở miệng bản thân

sẽ

không

nỡ

đi.

A Viên nghiên nửa người ra bên ngoài quan sát, thấy Tề Uyên thoải mái

nhẹ

nhàng liền kinh ngạc

không

nói

gì: Ngài ấy xoay người nhảy cửa sổ thuần thục như vậy sao?!!

Nàng nhíu cái mũi

nhỏ

hừ lạnh

một

tiếng, sửa sang lại chăn rồi tức giận nằm trở về: Ngay cả

một

câu cũng

không

để cho mình

nói

! A Viên lật người sang

một

bên, tìm

một

tư thế thoải mái, lông mi đáng

yêu

khẽ nhíu lại

một

cái: A Tầm từng

nói, Thế tử phủ Trường Trữ Hầu tính cách hung ác nham hiểm, còn đặc biệt thù dai, nổi danh là có thù tất báo...

Tứ tỷ tỷ của mình là nữ tử tốt nhất

trên

đời, gã ta

không

xứng đâu!

Tiêu Lâm ngồi

trên

cây, im lặng khuê phòng của nhìn Vân Ánh Vãn, thở dài sâu xa: Cố lần mò đến đây

thì

sao? Vẫn

không

gặp được...

Đôi mắt

anh

mang mang mấy phần u oán, nghĩ hai vị tình chàng ý thϊếp ở bên kia, lòng càng thêm phẫn uất. Khuôn mặt như ngọc kia ngập trong ánh trăng yên lặng, càng tôn lên vẻ tà khí như núi.

Tiêu Lâm

một

tay chống người lên, nhanh nhẹn nhảy xuống, nhìn sân viện kia

một

cái

thật

sâu, mới xoay người rời

đi.

Đôi mắt Tề Uyên lờ mờ lộ ra ý cười, từ từ nhảy ra khỏi phủ Hiển Quốc công, vừa rơi xuống, trước mắt

đã

hiện

lên

một

bóng đen.

anh

không

chút hoang mang nghiêng người trốn

đi, đối mặt với đôi mắt mang vẻ nham hiểm nhàn nhạt kia, khóe môi nghéo

một

cái, chế giễu: "Gặp được sao?"

Đôi mắt Tiêu Lâm khẽ động, giễu cợt

một

câu: "Hoàng Thượng ngài gặp được, nhưng vẫn là

không

mang



nương của ngài ra được."

Tề Uyên cũng

không

giận, chỉ cười

nhẹ: "Xem ở ngươi nhiều năm trung thành và tận tâm, Trẫm muốn khuyên ngươi

một

câu,

trên

đời chỉ có có

một

Vân tứ Tiểu thư."

Tiêu Lâm yên lặng nhìn vẻ trêu người trong đối mắt

anh, đuôi mày khẽ nhướng, giơ tay xốc lên tay áo lộ ra cánh tay

đang

cột vải lụa trắng: "Thần đến báo thù."

"Vân tam Phu nhân nhìn trúng Công tử nhà họ Quý, cố ý nhờ nhị Phu nhân về nhà mẹ đẻ làm mối." Tề Uyên lãnh đạm lướt qua, bật cười

một

tiếng.

Tiêu Lâm chỉ cảm thấy mi tâm dựng lên, vẻ mặt phóng đãng từ trước đến nay xuất

hiện

một

vết rách.

anh

ta miễn cưỡng cong khóe môi, cười che dấu: "Mấy người nhà họ Quý... tên thư sinh kia nếu rơi vào tay Vân tứ Tiểu thư còn giữ được mạng sao?"

Tề Uyên

không

nói

lời nào, chỉ nhìn

anh

ta đầy

ẩn

ý.

Tiêu Lâm mím môi, cúi người hành lễ, xoay người chạy như bay, chỉ nhìn bóng lưng kia thôi cũng có thể thấy trong lòng

anh

ta

đang

vô cùng lo lắng.

Tề Uyên cười lạnh, khẽ trừng mắt với

anh

ta

một

cái: Nếu như ngươi

không

muốn, ai có thể làm người bị thương được chứ?

******

"Tiểu thư, người trong Cung tới."

một

Tỳ nữ mặc bộ quần áo màu xanh nhạt

đi

tới trước mặt A Viên,

nhẹ

giọng

nói.

Từ hôm tìm lại được A Viên đến nay, Quý thị

đã

tuyển 4 Tỳ nữ bên cạnh nàng, lần lượt là Phù Tình, Phù Phong, Phù Chi, Phù Ngọc, người này chính là người đứng đầu, Phù Tình.

A Viên đứng dậy, vừa

đi

sang bên cạnh vừa hỏi: "Nhận ra người đó là

một

Cung nhân sao?"

"Nô tỳ cũng

không



lắm, tên hầu đến đây truyền lời từ tiền Viện còn

nhỏ, Nô tỳ hỏi cũng chưa

nói

gì."

A Viên nhíu mày, hôm qua Tề Uyên vừa mới đến đây, theo lý thuyết

thì

chắc chắn

không

phải ngài ấy. Nhưng người trong Cung có quan hệ với mình cũng chỉ có ở Cung Trường An... Nàng căng thẳng trong lòng, bước chân cũng nhanh hơn

một

chút:

không

phải là Thái Hoàng Thái Hậu mắc bệnh chứ?

"Minh Đàn tỷ tỷ?" A Viên kinh ngạc nhìn



gái

trước mặt, trong lòng lại kích động, nàng

đi

một

bước mà như hai bước đến trước mặt nàng: "Minh Đàn tỷ tỷ, trong Cung xảy ra chuyện gì sao?"

Minh Đàn cúi người hành lễ, cười tủm tỉm

nói: "cô

nương đừng lo, là Nương Nương phái ta tới đón ngài vào Cung

một

chuyến."

"Sao lại đường đột như vậy?" Quý thị căng thẳng giữ chặt lấy tay A Viên theo bản năng, sợ nàng trở về liền khó xuất Cung được?

"Vân nhị Phu nhân yên tâm, sau khi dùng bữa tối, chắc chắn Nương Nương

sẽ

trả



nương về đến tay ngài." Minh Đàn dịu dàng an ủi, đảo mắt nhìn sang A Viên: "cô

nương, xin mời."

A Viên gật đầu, cầm lấy tay Quý thị,

nhẹ

nhàng

nói: "Nương, con

đi

rồi

sẽ

về."

Quý thị

không

còn cách nào khác, chỉ phải trơ mắt nhìn con

gái

đi

theo Minh Đàn, dần ra xa khỏi tầm mắt mình.

Trong Cung Trường An, vẫn yên tĩnh như thường, A Viên lại cảm thấy như có chút khác biệt: "Minh Đàn tỷ tỷ, ta luôn

không

chắc, liệu ngài có thể..."

Trong lúc

nói

chuyện,

đã

tới tẩm Điện của Thái Hoàng Thái Hậu,

một

mùi Đàn Hương quen thuộc thẳm bay ra, là hương Tam Hợp có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, A Viên lại càng thêm bất an.

"Là A Viên trở lại sao?"

một

giọng

nói

hiền từ ấm áp truyền ra từ trong Điện, im A Viên chấn động, khuôn mặt ngay lập tức tràn đầy vui mừng: "Thái Hoàng Thái Hậu khỏi bệnh rồi sao?"

Dứt lời,

không

đợi Minh Đàn đáp lời, liền phấn khởi bước vào.

Minh Đàn nhìn kia bóng dáng tung tăng kia, khẽ lắc đầi cười,

nhẹ

nhàng thở dài: Là

một

đứa bé chân thành, chỉ

một

lòng vui mừng vì Nương Nương, chưa từng nghĩ tới bản thân

sẽ

mất

đi

lợi ích gì.

A Viên nhìn đôi mắt tràn đấy ý cười hiền từ của Thái Hoàng Thái Hậu, đỏ mắt rơi lệ. Nàng quỳ gối trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, tựa đầu lên gối bà như thường ngày, nắm lấy đôi tay đầy nếp nhăn, cẩn thận vuốt ve.

Thái Hoàng Thái Hậu

yêu

thương vuốt ve búi tóc của nàng, dịu dàng

nói: "Ai gia chưa từng nghĩ về già

sẽ



một

đứa cháu

gái

tri kỷ ngoan dưới gối như vậy." Bà chắp tay, chậm rãi nhắm mắt lại thành kính

nói: "A di đà phật, đa tạ Quan

âm

Bồ Tát phù hộ."

Hai mắt A Viên đẫm lệ, mờ mịt nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, vừa khóc vừa cười,

nói

không

đầu

không

đuôi, chỉ liên tục

nói: "Tốt quá, tốt quá..."

Sau khi nàng khóc

một

lúc lâu, mới ôm chặc Thái Hoàng Thái Hậu

không

buông: "Con luyến tiếc ngài..."

A Viên hết sức



ràng, bản thân chỉ là

một

kẻ thế thân, nay Thái Hoàng Thái Hậu

đã

sắp khỏi hẳn, vậy cũng đến lúc li biệt.

Nàng nghẹn ngào, chỉnh trang lại bản than, chậm rãi cúi đầu: "A Viên vào Cung

đã

6 năm, chịu đựng vô số thờ ơ, thủ đoạn... A Viên may mắn, có ngài phù hộ, che chở cho con

không

lo, 3 năm trong Cung Trường An này chính là những ngày A Viên vui vẻ nhất từ khi vào Cung đến nay..." A Viên khóc

không

ra tiếng, trước mắt

đã

mơ hồ: "A Viên phải

đi, ngài... ngài nhiều bảo trọng..."

"Bé con, ai gia luyến tiếc con..." Thái Hoàng Thái Hậu nâng A Viên dậy, ôm chặt lấy nàng vào lòng, mặt đầy nước mắt: "A Viên ngoan của ta..."

Hai người ôm nhau khóc

một

trận Thái Hoàng Thái Hậu kéo A Viên ngồi xuống, cầm lấy khăn

trên

mép giường lao nước mắt

trên

mặt cho nàng: "Nhìn xem!

đã

khóc thành con mèo hoa

nhỏ

rồi!" Bà cười, lấy

một

chiếc hòm tinh xảo từ dưới gối, thần bí đưa cho nàng, thấp giọng

nói: "Đừng để người khác nhìn thấy."

A Viên mở nắp hòm ra,

một

chuỗi vòng Mã Não màu sắc trầm tĩnh, ôn nhuận sáng ngời ngay lập tức đập vào mắt, thoạt nhìn còn quý giá hơn nhiều so với chiếc vòng lúc trước.

"A Viên... Sau này phải chăm vào Cung ngồi với ai gia."

******

"Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu cho mời



nương A Viên hồi Cung." Ngụy Toàn dừng lại

một

chút, do dự

nói: "Hình như Nương Nương

đã

nhớ lại cả rồi..."