*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
A Viên nháy mắt, sợ hãi liếc quanh, run rẩy
nói: "Ngài, ngài ở đây
thì
được ích lợi gì? Ngài đánh thắng được quỷ sao?"
Tề Uyên cúi đầu nhìn bộ dáng co ro sợ hãi của nàng, đôi mắt lộ ra ý cười.
"Sợ đến thế sao?" Tề Uyên trầm giọng, nhìn nàng chăm chú
không
chớp mắt.
"Ầm"
một
âm
thanh nặng nề truyền đến, da đầu A Viên run lên, trái tim run lên mãnh liệt: Quỷ!
Nàng
không
suy nghĩ gì mà bổ nhào vào lòng
hắn: "Đừng tới đây! Ta
không
sợ mi đâu!"
Tề Uyên bị ôm đến mức nghẹt thở, nhưng đôi mắt vẫn chứa ý cười nhàn nhạt: "Chưa từng thấy
cô
nhát gan như vậy."
A Viên nghe được hàm ý châm chọc trong lời
nói
của
hắn, nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên nhìn
hắn: "không! Lá gan của ta
không
có
nhỏ!"
"Ầm"...
A Viên rụt cổ lại, vẻ mạnh mẽ vừa
hiện
lên
trên
mặt
đã
tan sạch bách, chỉ thấy nàng yên lặng rụt đầu về, giọng
nói
nức nỡ:" Ta
không
có
nói
bậy, ta sợ,
không
được sao?"
Tề Uyên
thật
sự
cảm thấy buồn cười: "Chẳng qua là có gì rơi xuống giếng..."
Có gì rơi xuống giếng?
A Viên ngay lập tức nghĩ tới hai quả bí đỏ mà mình đặt bên giếng hồi chiều. Nàng ngửa đầu, đột ngột đối mặt với đôi mắt cười như
không
cười kia. Mặt A Viên liền đỏ lên, vô cùng cảm thấy chính mình
đã
mất cả mặt trong lẫn mặt ngoài rồi.
"Cũng
không
còn sớm nữa,
cô
trở về
đi." Tề Uyên lại khôi phục dáng vẻ
không
một
gợn sóng như xưa, chỉ là đôi mắt kia vẫn phảng phất nụ cười.
A Viên
đã
sớm chờ câu này,
hắn
vừa dứt lời liền buông Tề Uyên ra, chạy
đi
mà
không
hề quay đầu lại. Phải đến lúc nàng hồng hộc chạy về phòng uống
một
chén trà lớn mới cảm thấy mình như sống lại: Ngự tiền chắc là
không
hợp bát tự với mình rồi!
Tề Uyên cầm hộp đựng thức ăn đứng ở ngoài cửa, yên lặng nhìn hướng A Viên biến mất: Nàng chạy thoải mái
thật...
Bên trong Điện Dưỡng Tâm, ánh nến tự do lay động, ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo làm người ta cảm thấy buồn ngủ.
"Ngụy Toàn."
Ngụy Toàn
đang
ngủ gà ngủ gật đột nhiên hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tề Uyên chăm chú nhìn vào đỉnh đầu
hắn, đột nhiên lại nhớ tới mái đầu đáng
yêu
của A Viên, lại mím môi: Đều là người với nhau mà chênh lệch đúng
thật
là quá lớn...
Sau
một
lúc lâu mà
hắn
cũng
không
nói
câu nào, đến mức lòng Ngụy toàn khẽ run lên.
"Ngày mai người hãy
đi
tìm
một
số cao tăng đắc đạo vào cung làm phép." Tề Uyên cúi đầu nhìn sổ con trong tay, lại cảm thấy Ngụy Toàn thuận mắt hơn rất nhiều.
Ngụy Toàn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lập tức sững sờ: "Hoàng Thượng,
không
phải ngài cho tới nay đều
không
tin vào mấy chuyện quỷ thần hay sao?"
"Có người tin, còn tin đến mức cả ngày hù dọa chính mình." Khi nhắc tới A Viên, giọng
nói
Tề Uyên lại ôn hòa hơn
một
chút.
Ngụy Toàn nháy mắt liền hiểu được ý nghĩ của Hoàng thượng: Ngài ấy là
đang
tìm cách khiến A Viên yên lòng đây mà!
"đi
đi."
"Tuân lệnh."
Ngày thứ hai, A Viên
đang
ở trong bếp, nhàn rỗi
không
có việc gì, tiện tay cầm
một
củ cà rốt lên để luyện khắc hoa. Đúng lúc nàng vừa khắc ra hình
một
cái đầu thỏ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập vô cùng quỷ dị, nàng sợ hãi run tay
một
cái, cái đầu thỏ đó
đã
lập tức lăn xuống đất.
A Viên
đi
đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy
một
vị hòa thượng mặc áo cà sa, gương mặt hiền từ
đang
cầm trong tay
một
chiếc chuông vàng, miệng lẩm bẩm
đi
về hướng này.
Tiếng đẩy cửa vang lên, A Viên quay đầu lại nhìn lên, lại thấy Liễu Tư thiện
đang
từ từ
đi
vào nhà.
"Tư thiện, đây là..."
"Hoàng Thượng
nói
gần đây ngài thường xuyên gặp phải ác mộng, liền mời cao tăng đến làm phép."
A Viên quay đầu lại liếc nhìn sang vị hòa thượng lục trần bất ố*
với khuôn mặt bình thản
không
một
tia tạp niệm kia, đột nhiên thấy Hoàng Thượng cuối cùng cũng
đã
làm được
một
chuyện tốt:
đã
siêu độ những vong linh trong Cung
thì
mình cũng
không
cần phải sợ nữa.
*) Lục trần bất ố: Trong phật giáo, lục trần là chỉ sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Thành ngữ này chỉ việc bài trừ những ham muốn hưởng thụ vật chất.
(Nguồn:
TruyenHD)
Vị hòa thượng kia thong thả bước đến, dừng lại bên cửa sổ, nhìn A Viên
một
lúc lâu.
A Viên bị nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, vội vã chắp tay trước ngực
nói
"A di đà phật" rồi định chạy
đi.
Vừa quay người lại, nàng liền nghe thấy giọng
nói
bình thản từ phía sau truyền đến: "cô
nương quý bất khả ngôn*."
*) Quý bất khả ngôn: Ngày xưa, với những người có tướng của người hiển quý (đây là
nói
đến quan lại, có khi cả Hoàng thượng, Hoàng hậu)
thì
là chuyện tế nhị,
không
thể
nói
công khai ra được, phải
nói
thật
uyển chuyển. Đây chính là cách
nói
uyển chuyển đó.
(Nguồn:
TruyenHD)
"Hả?" A Viên sửng sốt, quay lại nhìn vị hòa thượng kia, vội khoát tay: "không
không
không
không... Ta chỉ là
một
cung nữ
nhỏ
nhoi..."
Liễu Tòng Trân ở bên cạnh
đang
yên lặng nhìn, thầm nghĩ vị sư trụ trì của Hộ Quốc tự này đúng là có chút đạo hạnh*
thật.
*) Đạo hạnh: (Dùng cho Phật giáo, Đạo giáo): Khả năng, bản lĩnh
"cô
nương có bát tự*
vô cùng tốt."
*) Bát tự: là
một
trong những hệ thống đoán được sứ mệnh được người Trung Quốc sử dụng nhằm để đoán vận mệnh đời người. Hệ thống bát tự được chấp nhận rộng rãi như
một
phương pháp để báo về vận mệnh đời người chính xác. Đồng thời đáng tin cậy nhất theo yếu tố
âm
dương và ngũ hành kết hợp lại.
(Nguồn:
TruyenHD)
"Bát tự vô cùng tốt ư?" A Viên nghĩ
một
lúc rồi
nhỏ
giọng
nói: "Nhưng cha ta từng
nói
khi còn bé ta từng gặp
một
đạo sĩ tha hương, ông ta
nói
bát tự của ta
không
tốt, là tai tinh khắc cha khắc mẹ, muốn tránh tai họa
thì
không
thể theo họ cha được..."
Vị hòa thượng kia hiền tư cười, quan sát A Viên
một
lúc rồi mới tư tư
nói: "thật
thật
giả giả, giả giả
thật
thật, có
một
số việc
thì
không
cần phải lo lắng."
"không
cần phải lo lắng sao?" A Viên nghe mà
không
hiểu.
"Thiên cơ
không
thể tiết lộ*, về sau
cô
nương khắc có thể hiểu được câu này." Dứt lời, vị hòa thượng hiền từ
nói
một
câu “A di đà phật”, khẽ rung chiếc chuông vàng
đi
về phía đông.
*) Thiên cơ
không
thể tiết lộ: Những người làm nghề
âm
dương chân chính rất ít khi coi bói miễn phí giúp người khác, bởi vì ngoài việc quan sát duyên phận phúc báo của người
đi
xem bói, họ còn cần phải có trách nhiệm với vận mệnh tương lai của người xem bói, có
một
chuẩn mực quan trọng, đó là
không
được “phá khẩu”. Cái gọi là “phá khẩu” có nghĩa là xem bói miễn phí cho mọi người.
một
khi phá khẩu, thầy
âm
dương nhất định phải tịnh khẩu ba ngày, đóng cửa trong nhà để tránh bị trời phạt! Vì thế nhận
một
chút tiền xem bói chỉ đủ sống qua ngày, và đó cũng là thiên chức của họ.
(Nguồn:
TruyenHD)
A Viên nhìn bóng lưng
không
nhiễm bụi trần của vị hòa thượng kia, khẽ chép miệng, tiện tay cầm
một
cây củ cải trắng lên bắt đầu tạc
một
con chim bồ câu.
Liễu Tòng Trân khẽ lắc đầu nhìn dáng vẻ chẳng hề quan tâm kia của A Viên: Có thể nghe được mấy lời phán như “ngày sau
cô
sẽ
quý bất khả ngôn” mà
không
để bụng, chắc cũng có
một
mình nàng ấy thôi.
"Hoàng Thượng, mấy chuyện quỷ thần đều là những lời
nói
vô căn cứ, sao ngài lại có thể làm rùng beng như thế, chẳng phải việc này
sẽ
tạo khủng hoảng cho dân chúng hay sao?" Ngự Sử Tạ Bình tỏ vẻ bất mãn,
nói
từng chữ
một.
Tề Uyên khẽ nhếch môi cười lạnh, ung dung
nói: "không
phải Năm trước ngươi khiến cho Trẫm
đi
cầu mưa ở Hợp Sơn*
vẫn
nói
rằng trời cao có linh, chắc chắn
sẽ
bị cảm động bởi tấm lòng thương dân của Trẫm ư?"
hắn
liếc nhìn tên Ngự Sử kia
một
cái: "Sao vậy? Nay lại “không
tin vào mấy chuyện quỷ thần kia” ư?"
*) Hợp Sơn: là
một
thị xã thuộc địa cấp thị Lai Tân, khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích 350 km². Dân số thị xã này gồm có người Mông Cổ, Hồi, Miêu, Dao, Đồng, Thủy, Mãn, Mao Nam, Kinh…tổng cộng chiếm 2%.
(Nguồn:
TruyenHD)
Tạ Bình cứng người lại, Tề Sóc ở bên cạnh cúi đầu khẽ cong môi, đôi mắt đào hoa*
xinh đẹp kia tràn đầy ý cười: Hoàng huynh
thật
đúng là, mở miệng là có thể làm người ta tức chết.
*) Mắt đào hoa: mắt dài, đầu và đuôi nhọn
không
có mí mắt hoặc có nhưng rất mờ, ánh mắt lúc nào cũng ướt và luôn luôn đưa đẩy, cười lên mắt
sẽ
cong lên giống vầng trăng.
(Nguồn:
TruyenHD)
"không
có chuyện gì
thì
bãi triều
đi."
Gương mặt Tề Uyên lạnh lùng, đứng dậy phất áo rời
đi.
Các thần tử ba người đồng hành
đi
hướng Thần Võ Môn, chỉ riêng vị Tạ Bình kia còn
cô
đơn chiếc bóng.
"Hoàng Thượng
không
phải chỉ làm phép thôi sao? Chuyện này cũng đáng để ông ta cưỡng chế can thiệp như vậy sao?"
"Ỷ vào mình là thần tử cũ mà thường xuyên ép bức Hoàng Thượng, ông ta
không
hiểu đạo lý “một
đời Vua
một
đời thần”*
sao?"
*)
một
đời Vua
một
đời thần:
một
đạo lý khá phổ biến ở Trung Quốc,
không
đơn thuần là chỉ Vua chua và thần tử ngày xưa mà còn mang ý nghĩa là cấp
trên
có biến động
thì
bên dưới cũng
sẽ
dao động theo.
(Nguồn:
TruyenHD)
Tại Bình nhìn bọn họ hừ lạnh
một
tiếng, ngẩng đầu bước nhanh ra ngoài: Dù sao ta cũng
không
hễ thấy tiền là sáng mắt lên, nhận chút bạc mà làm trái lương tâm giống như các ngươi!
Tề Uyên vốn lạnh mặt trở về Điện Dưỡng Tâm, nhưng khi nhìn thấy bé
gái
ngọc tuyết đáng
yêu
trong lòng Tề Sóc, khóe miệng cũng miễn cưỡng cong lên.
"Hoàng bá bá, ngài có nhớ A Sơ
không
?" Giọng
nói
bé gài mềm mại, đôi mắt tròn vo vô cùng đáng
yêu.
"Có." Tề Uyên ung dung
nói, nhưng khuôn mặt cũng lại mềm nhũn.
A Sơ cười tủm tỉm ăn món điểm tâm đo đỏ ở
một
bên, vị chua chua ngọt ngọt ăn vô cùng ngon miệng. Bé ăn
một
miếng vẫn thấy
không
đủ lại đưa tay ra lấy.
Tề Sóc thấy khuê nữ liền ngẩng đầu Hoàng Huynh nhà mình, cười nịnh nọt: "Hoàng Huynh, người xem A Sơ thích món điểm tâm này lắm,
không
bằng ban vị đầu bếp làm món này cho bé
đi."
Hai huynh đệ cùng
một
mẹ, cùng nhau lớn lên từ thuở
nhỏ, vô cùng thân mật, mấy chuyện “đòi đầu bếp” giống như thế này Tề Sóc
đã
quen thuộc lắm rồi.
Tề Uyên vừa nghe, nụ cười trong mắt
đã
cứng lại: "không
được."
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình:
Cúc Cu: Muốn cướp tức phụ của ta ư?
không
thể nào!