*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
Chỉ thấy nàng run rẩy cầm lấy tay Thôi Xảo, khuôn mặt
nhỏ
trông như khóc tang,
nói: "Có thể, có thể
không
đi
sao?"
Thôi Xảo trừng nàng
một
cái: "nói
cái gì vậy! Ngự tiền này chính là nơi người khác muốn vào cũng
không
được!
cô
thì
hay rồi, lại còn
không
muốn
đi
ư?"
A Viên vội khoát tay, cúi đầu,
nhỏ
giọng
nói: "Ta, là ta hơi sợ..."
"Sợ cái gì chứ! Có ta, và cả Trình Tầm, Diêu Uẩn An cũng đều
đi." Thôi Xảo cười
nói: "Nếu bọn ta đều
đi
rồi hết, vậy
cô
còn muốn đơn độc ở lại chỗ này hay
không
?"
"Mọi người cũng đều
đi
hả!" A Viên vừa nghe thấy thế, đôi mắt đen đột nhiên sáng bừng lên.
Thôi Xảo thấy bộ dáng này của nàng,
không
kìm được khẽ cười: "Đúng, bọn ta cũng đều
đi, cả Liễu Tư thiện cũng cùng
đi
nữa."
anh
ta vui vẻ đến mức mặt đỏ bừng: "Cha ta được thăng quan, ta cũng tấn vị lên chức Điển thiện,
không
biết đây là thể loại vận may đây gì!"
anh
ta híp mắt cười, hãnh diện
nói: "Bà mẹ kế kia của ta nếu biết được chuyện ta được
đi
Ngự tiền
thì...
thật
muốn nhìn sắc mặt của bà ta như thế nào!"
A Viên
đang
tính toán trong lòng, đột nhiên nghe được Thôi Xảo
nói: "Sau lần này, cấp
trên
cao nhất của chúng ta chính là Liễu Tư thiện, tiếp theo đến ta. Hai người Trình Tầm cũng được tấn vị phân, cùng giống
cô, đều là nữ quan. Phía dưới còn có các cung nữ thái giám,
cô
cũng coi như hết khổ." Thôi Xảo dừng lại
một
chút, lại bí mật
nói: "cô
cũng biết tay nghề của Liễu Tư thiện rồi, cả hoàng cung này cũng chỉ có Sở thượng thực là được
đi
theo ngài ấy
một
lần,
cô
cần phải tính toán cho mình nhiều hơn
một
chút."
"Ta, ta vẫn muốn
đi
theo Chưởng thiện." A Viên kéo thay áo
anh
ta
không
dứt, giương mắt nhìn.
"Đứa bé ngốc này! Trình Tầm và Diêu Uẩn An đều có thể được người nhà trợ giúp được chút ít, chỉ có
cô
là cần phải dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lấy." Thôi Xảo thở dài
một
hơi: "Nếu
cô
có thể
đi
theo Liễu Tư thiện, đó cũng là phần số của
cô
rồi, những thứ ngài ấy có thể dạy cho
cô
nhiều hơn nhất nhiều những thứ ta có thể dạy! Dù sao chúng ta cũng đều ở Ngự tiền, còn gì luyến tiếc nữa chứ!"
Nàng hiểu
rõ
đạo lý này, khẽ gật đầu, lòng vẫn
không
khỏi tha thiết.
"cô
về báo tin mừng này cho các
cô
ấy
đi, cũng làm mấy người vui vẻ hơn
một
chút."
"Dạ."
A Viên tạm biệt Thôi Xảo, vừa về tới phòng, Diêu Uẩn An liền nhào tới: "Thế nào rồi? Thôi Chưởng thiện có
nói
cho
cô
lần này quyết định là ai
sẽ
đi
Ngự tiền
không
?"
"Có
nói." A Viên giả vờ thở dài
một
hơi, Trình Tầm cũng
không
hề hấn gì, nhưng khuôn mặt Diêu Uẩn An lại mang
một
chút tiếc nuối.
"Chúng ta đều được
đi!"
Ha người Trình Tầm bị A Viên đột nhiên cao giọng dọa sợ.
"Chưởng thiện,
không
đúng,
hiện
nay phải gọi là Thôi Điển thiện!" A Viên dừng lại
một
chút: "Thôi Điển thiện
nói
chúng ta đều được vị phân nữ quan, cấp
trên
cao nhất là Liễu Tư thiện."
"Ý của Điển thiện là... Chúng ta đều được lên làm Quản
sự
sao?" Diêu Uẩn An phấn khởi đến mức hai mắt trợn tròn.
A Viên khẽ gật đầu, nghe tiếng
nói
cười của hai người, trong lòng lại hơi
cô
đơn. Ngự tiền kinh khủng như vậy, nàng lại còn
không
thể từ chối được, nếu
không
có các
cô
ấy
đi
cùng
thì
e rằng nàng
một
thân
một
mình cũng
không
biết làm gì cho phải.
Nàng nhìn ấm trà có hình cá chép hóa rồng*
trên
bàn, yên lặng thở dài. A Viên cảm thấy mình như cá nằm
trên
thớt, mặc cho người chém gϊếŧ,
không
thể động đậy được…
*) Hình cá chép hóa rồng:(Nguồn:
TruyenHD)
Đến buổi tối, A Viên thấy cũng sắp đến giờ liền đứng dậy
đi
vào phòng bếp. Tay nàng cầm con dao làm bếp*, lại
không
biết nên làm món gì.
*) Dao làm bếp: Kiểu tất cả các loại dao rợ (không
dùng để chém người)
(Nguồn:
TruyenHD)
Nàng nhìn quanh bốn phía, lại đột nhiên thấy lu nước đựng cá sống. A Viên nhìn vào bên trong, thấy
một
con Cá Trắm Cỏ*
béo tốt, đôi mắt liền cong lên vui vẻ.
*) Cá Trắm Cỏ: là
một
loài cá thuộc họ Cá chép. Cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45 kg và sống tới 21 năm.
(Nguồn:
TruyenHD)
Động tác của A Viên lưu loát, từ
một
con cá sống
đã
nhanh chóng biến thành những miếng thịt cả mỏng dính. Đốt lửa, bắc nồi lên, bỏ Tiêu Tứ Xuyên*, Hồi**, tỏi, hạt tiêu vào, xào đến khi bốc mùi thơm, nồi vang lên tiếng "Xèo xèo xèo" khiến ai nghe thấy cũng cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng trong
không
khí. Nàng bỏ dưa cải muối***
đã
thái chỉ vào nồi, xào đến khi tỏa mùi thơm mới đổ nước vào đun lên. Chờ đến khi nồi nước sôi, A Viên mới bỏ đầu cá, xương cá
trên
tay vào.
*) Tiêu Tứ Xuyên: là
một
loại gia vị phổ biến trong nhiều nền ẩm thực châu Á, phần vỏ ngoài của hạt tiêu được dùng phổ biến trong ẩm thực Tứ Xuyên, hoặc xay thành bột để trộn thành ngũ vị hương. Phần vỏ còn là
một
vị thuốc trong Đông y. Ngoài phần vỏ được sử dụng phổ biến, lá tiêu còn được dùng ở
một
số vùng tại Trung Quốc.
(Nguồn:
TruyenHD)
**) Hồi (cây đại hồi, đại hồi hương hay bát giác hồi hương): là
một
loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum,
một
loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam.
(Nguồn:
TruyenHD)
***) Dưa cải muối: Là món dưa cải Đức được sản xuất bằng phương pháp muối dưa được gọi là lên men axít lactic tương tự như cách làm dưa chuột muối và kim chi theo kiểu truyền thống (không
xử lý nhiệt).
[nói
chung là sau khi thái chỉ
thì
nó thành ra như này]
(Nguồn:
TruyenHD)
Sau khi đun được khoảng nửa tuần hương*, mùi thơm của dưa cải muối hòa quyện cũng mùi thơm của cá
đã
tràn ngập phòng bếp.
*) Nửa tuần hương = ½ giờ
A Viên thấy
đã
gần chín liền bỏ phần thịt cá
đã
được xắt mỏng vào trong nồi, vì phần thịt cá này được cắt rất mỏng nên nấu trong nồi nước sôi
một
lúc liền chuyển màu, nàng múc canh ra, để ở
một
bên, lại rắc tiêu Tứ Xuyên, ớt được cắt
nhỏ, bát canh bốc khói nghi ngút. Ngay khi bỏ rau xanh vào trong bát canh, mùi thơm tỏa ra bốn phía, vị cay tê tái khiến ai cũng phải nuốt nước bọt.
Nàng vừa bỏ canh vào hộp thức ăn liền nghe được ba tiếng “Cúc cu” vang lên bên ngoài. A Viên cười tủm tỉm, cầm theo hộp thức ăn nặng trĩu, lén chạy ra ngoài.
"Ái Chà? Hình như hôm nay ngài có tâm tình tốt lắm nhỉ." A Viên ngẩng đầu nhìn
hắn, khuôn mặt vốn từ trước đến nay luôn lạnh lùng của
hắn
hôm nay lại mang theo nụ cười.
Tề Uyên
không
tỏ vẻ gì cả mà chỉ cúi đầu thản nhiên nhìn lướt qua hộp đồ ăm nặng trĩu kia, lại với tay cầm lên.
Hai người ngồi trong đình, A Viên
không
đợi nổi nữa
đã
mở nắp ra, đôi mắt sáng lấp lánh trong trẻo nhìn
hắn: "Ngài nếm thử xem? Ở quê ta, mùa xuân ăn
không
hết dưa cải muối, khi thời tiết ấm sợ dưa cải hỏng
sẽ
ra sông bắt cá làm món này, ăn ngon lắm đấy!"
Trước đây đúng là
hắn
được thấy món này,
không
khỏi cảm thấy hứng thú. Tề Uyên cầm đũa gắp
một
miếng thịt cá lên bỏ vào miệng, vị cay bỏng lưỡi, sảng khoái tràn ngập khoang miệng. Thịt cá tươi ngon mềm mại, bọc trong nước canh chua cây đậm đà có vị ngon rất riêng.
"Thế nào?" Ánh mắt A Viên sáng lấp lánh, nhìn
hắn
đầy mong đợi.
Tề Uyên khẽ gật đầu, lại gắp
một
miếng dưa cải muối, thiếu nữ bên canh giống như sực nhớ ra điều gì, tâm trạng
đã
hạ xuống trong nháy mắt.
"Sao vậy?" Tề Uyên nhíu mày, lại có người nào đó
không
có ánh mắt làm phiền đến nàng sao?
"Sau này ta có thể làm đồ ăn cho ngài được." A Viên thở dài
một
hơi: "Ngày mai ta
đi
Ngự tiền rồi."
Tề Uyên nhìn bộ dáng cúi đầu ảo não của nàng, thầm buồn cười trong lòng.
"Ngài, ngài, sao ngài lại cười!" A Viên tức giận toan đoạt lấy đôi đũa trong tay
hắn: "Ngài vốn
không
hề luyến tiếc gì với ta sao!"
Tề Uyên nhìn đôi mắt ướt nhẹp của nàng, cả hốc mắt và mũi đều đỏ hồng, giống hệt như
một
con búp bê sứ, vô cùng đáng
yêu.
"Ta..." Tề Uyên lấy lại đũa, thong thả
nói
: "Ở phía sau Điện Dưỡng Tâm có
một
cái đình, bình thường rất ít người
đi
đến đó."
A Viên sửng sốt, phản ứng lại ngay lập tức: "Ngài làm như Hoàng Thượng hung dữ kia dễ gạt lắm đấy! Chẳng may
một
ngày nào
hắn
nhàn rỗi
không
có chuyện gì làm liền
đi
bộ
một
vòng..." Nàng rụt cổ, luôn miệng
nói: "Thôi, ta
không
dám đâu."
"cô
làm như Hoàng Thượng rảnh rỗi lắm
không
bằng?" Tề Uyên ung dung liếc nàng
một
cái, chỉ cảm hai chữ "hung dữ" kia như đâm thẳng vào trái tim mình.
"Đúng vậy, Hoàng Thượng trăm công nghìn việc, vậy cũng
sẽ
không
đi
bộ xung quanh Cung vào buổi tối. Ngày mai ta cứ quen đường nơi đó
đã, mấy ngày sau ngài hẵng
đi
tìm ta." A Viên cười, Tề Uyên dừng lại động tác trong tay, tự nhiên cảm thấy hơi xấu hổ,
không
phải
hắn
cũng rảnh rỗi
không
có chuyện gì làm nên khuya rồi lại
đi
bộ đến đây...
"May mà có Thôi Điển thiện, A Tầm và Uẩn An
đi
cùng, bằng
không
có cho ta 800 lá gan ta cũng
không
dám
đi
Ngự tiền!" A Viên đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt lại sáng lên: "đi
cùng chúng ta tới Ngự tiền còn có Liễu tư thiện nữa, tay nghề của ngày ấy tốt lắm đấy! Ngài có còn nhớ
không, món ngài ăn khi chúng ta gặp mặt lần đầu, món Xuân Đào*
chưng đường
không
? Là ngài ấy làm đó!"
*) Xuân đào: Nó là quả đào có lông bên ngoài, để phân biệt với đào bình thường.
(Nguồn:
TruyenHD)
Tề Uyên nhìn ánh mắt đầy sùng bái của nàng, chậm rãi
nói: "Nếu
cô
ta dạy
cô,
cô
có vui mừng
không
?"
"Đây chuyện mà là còn
không
dám nghĩ đến nữa!" A Viên mặt mày tràn đầy ý cười, nốt ruồi son nơi mi tâm tựa như mang theo nét vui mừng phấn khởi.
Thấy vậy, khuôn mặt lạnh lùng điềm nhiên của Tề Uyên lại nở nụ cười, càng rực rỡ sáng hẳn lên trong màn đêm tăm tối.
******
"Sao hôm nay Hoàng Thượng lại vui vẻ như vậy?" Ngụy Toàn rạo rực, lòng sinh ra
sự
cảm kích khó
nói
lên lời với A Viên, đây là còn chưa tới Ngự tiền đâu nhé! Nếu ngày mai nàng đến đây, vậy
thì
Điện Dưỡng Tâm điện chẳng phải ngày nào cũng mừng vui như Tết!
“Ngày mai ngươi cho gọi Liễu tư thiện." Tề Uyên ngồi xuống, nhìn con thỏ đất
trên
bàn, đôi mắt mang theo tia ấm áp.
Ngụy Toàn suy nghĩ
một
rồi
nói: "Là cho nàng ta làm sư phụ của
cô
nương?"
"Tất nhiên."
Ngày thứ hai, ngay sau khi mấy người A Viên vừa mới được Thái giám dẫn
đi
làm quen
một
lần với Điện Dưỡng Tâm, Liễu Tòng Trân, Liễu tư thiện liền thong dong
đi
tới. Chỉ thấy đôi mắt ngài ấy khẽ đảo quanh, chỉ vào A Viên,
nói
: "Về sau
cô
có muốn
đi
theo ta học vài thứ
không
?"
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình:
A Viên: Cúc Cu ngài phải chăm sóc kĩ càng cho mình nhá!
Tề Cúc Cu:
rõ
ràng là trẫm
đang
chăm sóc cho
cô
mà...
Từ hôm nay trở
đi
mở ra bản đồ ở Ngự tiền, he he ~