Mưa to tầm tã ý đồ rửa sạch đi tội ác ở thành phố này, sấm sét vang vọng, từng tia chớp theo sau, chiếu sáng từng ngõ hẻm u ám.
“Vu Khâm, chó ngoan không cản đường, chúng ta không oán không thù, nếu không phải mày thích xen vào chuyện của người khác thì cũng chẳng gặp kết cục như ngày hôm nay!” Trong bóng đêm, một người đàn ông đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Vu Khâm như đang nhìn một đống bùn lầy.
Vu Khâm dựa vào tường, phun ra từng ngụm máu tươi, vẫn cắn chặt quai hàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao đã biết đám côn đồ kia chẳng có bản lĩnh lớn như vậy mà, vụ án lừa bán người này nhất định vẫn còn có kẻ đứng phía sau chỉ đạo. Tao đã tìm được mày! Tao đã tìm được mày…”
Anh ấy vừa nói vừa nắm chặt ống quần của người trước mặt, ánh mắt gắt gao nhìn vào một đầu khác của ngõ nhỏ, đang mong chờ sẽ có người xuất hiện ở nơi đó.
Anh ấy muốn đợi thêm một chút, nói không chừng cứu viện sắp tới rồi, kéo dài thêm một lúc, bọn họ nhất định sẽ đến!
“Tìm được tao thì sao? Vu Khâm, hôm nay mày đừng mong sẽ toàn mạng rời khỏi nơi này!” Trong bóng đêm, người đàn ông cười man rợ, vẫy tay với những người phía sau: “Gϊếŧ nó, làm sạch sẽ một chút.”
Nhóm tay đấm như ác quỷ xổ l*иg, hận không thể rút hết gân cốt của Vu Khâm.
Vu Khâm cắn chặt quai hàm, gắt gao che chở bụng của mình. Anh ấy nuốt chứng cứ vào bụng, tuyệt đối không thể để đám người này mang chứng cứ đi mất!
Trong cơn hoảng loạn, anh ấy thấy ở đầu ngõ xuất hiện nguồn sáng, đám ác quỷ lập tức giải tán. Anh ấy nhẹ nhàng nở nụ cười, nghẹn một hồi cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Anh ấy nỗ lực duỗi tay về phía ánh sáng, cuối cùng lại bất lực buông tay.
Từng giọt mưa rơi trên cơ thể như muốn đánh thức anh ấy, nhưng người nằm trong vũng máu đã không còn mở mắt nữa.
——————————
“Vu đội! Vu đội?”
Vu Cảnh lấy lại tinh thần, nhìn về phía người cảnh sát đang gọi anh: “Chuyện gì?”
Chu Hiểu Dương đưa bảng đăng ký cho đội trưởng: “Có người ở tiểu khu Triều Dương tới báo án, cảnh sát khu vực đã tới xem qua, một nhà bốn người đều chết hết, bây giờ án tử này đã chuyển đến chỗ chúng ta.”
Vu Cảnh nhìn qua bảng đăng ký một lần, lập tức đứng dậy nói với người trong tổ trọng án: “Thu xếp một chút, chúng ta xuất phát ngay. Thông báo cho bên pháp y một tiếng, nhờ bọn họ sang hỗ trợ!”
Chu Hiểu Dương gật đầu: “Vâng!”
Vu Cảnh cầm mũ cảnh sát rồi triệu tập nhân thủ tập trung dưới lầu.
Chu Hiểu Dương lén túm lấy người cảnh sát bên cạnh: “Tranh ca, sao gần đây Vu đội cứ hay ngồi ngốc ra vậy?”
Đỗ Tranh đang sắp xếp đồ đạc, thoáng nhìn qua bóng dáng đội trưởng rồi nhỏ giọng nói: “Cậu từng nghe qua cái tên Vu Khâm chưa?”
Chu Hiểu Dương gật đầu: “Trong ngành có ai chưa từng nghe qua danh tiếng của cảnh sát Vu chứ. Em biết Vu đội là con trai của cảnh sát Vu, anh ấy đã kế thừa lại số hiệu của cảnh sát Vu sau khi ông ấy hy sinh.”
Nơi này chính là Đội trinh sát hình sự của thành phố Giang Long, Vu Cảnh là lão đại của bọn họ, là đội phó của Đội trinh sát hình sự, là đội trưởng của tổ trọng án số hai, cũng chính là con trai của Vu Khâm, người năm đó đã hy sinh vì bảo vệ chứng cứ.
Đỗ Tranh tiếc nuối thở dài một hơi: “Hai hung thủ trong vụ lừa đảo buôn người mười lăm năm trước đã ra đầu thủ, một thời gian nữa là mãn hạn tù, cậu nói thử xem lão đại của chúng ta đang sầu cái gì?”
Tình huống của án tử năm đó vô cùng phức tạp, hung thủ sau màn gần như đã phá hủy tất cả manh mối, cảnh sát Vu Khâm lúc đó đã dùng mạng đổi lấy chứng chứ, đó chính là một bước đột phá đối với cảnh sát khi mà lúc đó bọn họ chẳng thể xâu chuỗi các bằng chứng với nhau.
Chỉ là hung thủ sau màn lại lẩn trốn ngay lúc đó, manh mối đứt đoạn, rất khó để cảnh sát tiếp tục điều tra, nhưng mấy năm nay bọn họ vẫn luôn nỗ lực.
“Được rồi, nhanh đến hiện trường đi! Nếu bị Vu đội bắt được cậu làm việc riêng, lại không tránh được một trận dạy dỗ đó!” Đỗ Tranh nói, lấy mũ cảnh sát trong tay đập vào lưng Chu Hiểu Dương, nhanh chóng đuổi theo Vu Cảnh.
Chu Hiểu Dương xấu hổ nhún vai rồi cũng cầm bộ đàm chạy theo.
Vu Cảnh bình thường cũng sẽ hay nói chuyện đùa giỡn với người trong đội, nhưng trong công việc nếu ai dám đùa giỡn với anh thì chẳng khác nào đang ngứa đòn.
Ở trong cục anh có tiếng là người làm việc sấm rền gió cuốn, sau khi anh dẫn dắt tổ trọng án số hai, hiệu suất của tổ trọng án số hai đã trở thành tấm gương của lực lượng cảnh sát, xe cảnh sát đã tới hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất.
Vu Cảnh khom lưng chui qua dây phân cách hiện trường, cảnh sát khu vực lập tức tới dẫn đường.
“Chào Vu đội, tôi là cảnh sát phụ trách khu vực này, tên Lương Hạo, anh gọi Tiểu Lương là được.” Lương Hạo tiến lên bắt tay.
Lực chú ý của Vu Cảnh đều đặt ở trên lầu, nghe lời Lương Hạo nói anh chỉ đáp lại: “Vất vả cảnh sát Lương duy trì trật tự rồi. Tôi chỉ là đội phó, cảnh sát Lương không cần khách sáo như vậy. Tình hình trên lầu thế nào rồi?”
Lương Hạo trở nên nghiêm túc: “Người báo án nói bắt đầu từ ngày hôm qua đã có mùi tanh tưởi lan ra từ nhà hàng xóm, còn tưởng là có thứ gì đó bị hỏng rồi. Họ gõ cửa lại không nghe thấy ai trả lời nên đã báo án.”
Cậu ấy nói xong thì mang theo người của tổ trọng án vào thang máy lên lầu.
Cửa thang máy vừa mở ra, Vu Cảnh đã ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
Hiện tại đang là tháng sáu, giữa hè, mùa hè ở thành phố Giang Long năm nay nóng hơn hẳn những năm trước, thi thể để mấy ngày tản ra mùi vị khiến người ta ngạt thở.
“Thấy tình huống như vậy, chúng tôi lập tức báo lên trên, chưa động vào thứ gì ở hiện trường cả.” Lương Hạo nhìn thảm kịch trong căn nhà, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cả một nhà cứ như vậy mà chết đi, ai dà!”
Vu Cảnh đeo bao tay và giày bảo hộ vào, cẩn thận xem xét căn nhà. Vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông đang dùng một tay ôm lấy phần cổ gần như đứt lìa của mình, bàn tay duỗi ra vặn vẹo khác thường, giống như một con rối gỗ bị lắp sai vậy.
Anh ta yên lặng nằm trước cửa, vết máu dưới thân như một dải lụa kéo dài từ phòng khách.
Vu Cảnh bước lần theo vết máu, anh nhìn thấy phòng khách có dấu vết giằng co rõ ràng cùng với vết máu bắn tung tóe, máu nhuộm đỏ cả bức tường, tầm mắt của anh đỏ quạch như có ánh pháo hoa vừa lướt qua.
Người chết trước phòng ngủ phụ đã lớn tuổi, vết máu dưới đất đã khô lại, hai mắt ông ta trừng lớn nhìn vào phòng ngủ, đôi mắt vô hồn như vẫn đang gào thét không cam lòng.
Vu Cảnh ngồi xổm bên cạnh người đàn ông, nhìn theo tầm mắt của người chết, lại nhìn thấy một người phụ nữ ở mép giường, bụng cô ta đầy máu, phần cổ toàn là những vết xanh tím, phần đầu rũ xuống theo một góc độ rất quái dị, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía trước, khiến người ta không rét mà run.
Anh xoay người đi tới phòng ngủ chính và bị hấp dẫn bởi một chiếc giường em bé, trên cái giường nhỏ sớm đã không còn tung tích của đứa nhỏ, một người phụ nữ nằm ở trên giường nhưng tay vẫn đang bấu chặt vào khung giường trẻ em, đã không còn hơi thở.
Móng tay của cô ta vì dùng sức quá mạnh mà vểnh lên, khác với khung cảnh đầy máu tươi ở bên ngoài, trong phòng ngủ chính hỗn loạn này chỉ có ga trải giường và thành giường là có vết máu, nhưng cũng không thể che đi sát ý của hung thủ.
Căn nhà ấm áp không quá lớn này bị màu máu bao trùm, thoáng nhìn qua cứ như luyện ngục trần gian, mỗi một hơi thở đều ngửi được mùi máu tanh.
“Sao người của bên pháp y còn chưa tới?” Vu Cảnh nhìn về phía cửa, ý bảo Chu Hiểu Dương mau gọi điện thúc giục.
“Tới tới!” Pháp y Trương ôm theo hòm dụng cụ chạy tới nơi, vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi trên trán, mặc xong đồ bảo hộ rồi mới tiến vào hiện trường.
Người của tổ điều tra dấu vết cũng đi theo phía sau, những vết máu và dấu chân trong căn nhà đều phải được thu thập đầy đủ.
Vu Cảnh cởi giày bảo hộ đi ra khỏi hiện trường, thấy cảnh sát đang hỏi chuyện một nhà hàng xóm.
Nữ chủ nhân của nhà này đã phải vào nhà vệ sinh nôn mửa rất nhiều lần, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ngửi thấy mùi vị tanh tưởi ngoài cửa lại không nhịn được sự ghê tởm.
Đối mặt với những nghi vấn của cảnh sát, nữ chủ nhân chịu đựng khó chịu, nói: “Người nhà bọn họ khá tốt, có lúc còn giúp chúng tôi mua thức ăn, cũng không thấy bọn họ trêu chọc ai bao giờ! Rốt cuộc là người nào thiếu đạo đức như vậy chứ!”
Vu Cảnh dò hỏi: “Gần đây nhà đối diện có chỗ nào kỳ lạ không?”
“Chỗ kỳ lạ à?” Nữ chủ nhân cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng không nhớ ra được chuyện gì.
Chồng cô ta đứng bên cạnh lại nói: “Không phải tối hôm trước em đã nói luôn có người gõ cửa nhà đối diện sao?”
Nữ chủ nhân được nhắc nhở thì như tỉnh ra: “Đúng vậy! Chính là chuyện này! Lúc đó cũng đã khuya rồi, tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa nhà đối diện, tôi tưởng Đàm Tĩnh bọn họ ngủ say như chết rồi, còn gọi điện thoại sang, kết quả không có ai bắt máy cả. Tôi rời giường muốn sang đó hỏi xem có chuyện gì, kết quả trước cửa nhà bọn họ lại không có ai, tôi còn tưởng là ma quỷ quậy phá!”
Vu Cảnh khẽ quay đầu nhìn, nếu anh đoán không lầm thì tiếng đập cửa đó chính là tiếng người trước khi chết đã gõ cửa cầu cứu.
Anh lại nhìn trạng thái không được khá khẩm mấy của nữ chủ nhân, cũng không nói thêm gì: “Nếu các vị còn nhớ tới chuyện gì khác, xin hãy thông báo cho cảnh sát.”
Pháp y Trương thấy Vu Cảnh đã trở lại, lập tức báo cáo: “Trên người của người chết cạnh cửa ra vào có dấu vết đánh nhau rõ ràng, thân thể có rất nhiều miệng vết thương, vết thương của hai người chết ở phòng ngủ phụ chủ yếu tập trung ở eo và bụng. Ngoài người chết nằm cạnh cửa ra, trên cơ thể của ba người khác gần như không có dấu vết đánh nhau. Cơ bản có thể loại trừ khả năng mâu thuẫn gia đình, xác suất cao là bị gϊếŧ.”
Vu Cảnh gật đầu, quay đầu dò hỏi tổ dấu vết: “Khoá cửa có dấu hiệu bị phá không?”
Tổ dấu vết nghe hỏi, nhìn lại ghi chép trong tay rồi lắc đầu nói: “Không có dấu hiệu bị phá. Có khi nào là người chết đã mở cửa cho hung thủ không, hay là hung thủ có chìa khóa của nơi này?”
“Đỗ Tranh.” Vu Cảnh gọi cảnh viên trong đội: “Điều tra các mối quan hệ của từng nạn nhân, xem kỹ một chút gần đây bọn họ có qua lại với ai.”
Đỗ Tranh gật đầu: “Tôi lập tức đi ngay.”
“Có phát hiện!” Một cảnh sát đã phát hiện được một con dao gọt hoa quả dính đầy máu nằm dưới bàn trà, bỏ vào túi vật chứng rồi đưa cho Vu đội.
“Con dao này… Hình như tôi đã từng nhìn thấy hộp đựng của nó.” Tổ dấu vết lấy ra một cái túi từ trong hòm vật chứng, so sánh màu sắc và kích thước, xác định là trùng khớp: “Chúng tôi phát hiện nó ở góc bếp.”
Vu Cảnh im lặng nhìn con dao gọt hoa quả, tự hỏi một hồi lâu rồi phỏng đoán: “Công cụ gây án nằm ở hiện trường vụ án, nói cách khác, hung thủ gϊếŧ người chỉ là ý định nhất thời, người đó tới đây còn có mục đích khác.”
Pháp y Trương khẽ nhích lại gần Vu Cảnh, nhỏ giọng suy đoán: “Vu đội, cậu nói chuyện này có liên quan tới mấy vụ án lừa đảo buôn người phát sinh gần đây không?”
Gần đây thành phố Giang Long thường xuyên xuất hiện án mất tích, đa số đều là trẻ em, Cục thành phố vẫn luôn chú ý tới án này, bởi vì đặc thù của vụ án nên hiện tại nó đã được tổ trọng án số hai tiếp nhận.
Nhưng vụ gϊếŧ người tàn ác vì buôn bán trẻ em đã xảy ra vào mười lăm năm trước.
Lúc ấy có một gia đình cùng ra ngoài du lịch, sau khi đi qua một đám đông, bọn họ mới phát hiện đứa nhỏ nhà mình đã đi lạc. Người lớn trong nhà nhờ vào sự giúp đỡ của cảnh sát đã tìm được đứa bé, nhưng đêm đến, cả gia đình bọn họ đã bị sát hại dã man tại nhà, tung tích của đứa bé đến nay cũng không rõ.
Cảnh sát ráo riết điều tra, lại không nghĩ rằng vài ngày sau hai tên bắt cóc đã tới tự thú, cũng thừa nhận bọn chúng cũng là hung phạm trong những vụ án lừa đảo buôn người lúc trước, nhưng lại từ chối nói cho cảnh sát đám trẻ đang ở đâu.
Nhoáng cái đã được mười lăm năm.
Vu Cảnh nhíu mày, nói với pháp y Trương: “Trước mắt cứ giải quyết cho tốt án này đã. Phải làm phiền pháp y Trương tăng ca hai ngày này rồi, nhanh chóng nộp báo cáo pháp y cho tôi nhé.”
Pháp y Trương sửng sốt: “Chuyện này, Vu đội không biết sao? Hiện tại tôi không phụ trách án tử của tổ trọng án nữa, pháp y Lục mới tới sẽ tiếp tục đảm nhiệm công việc kiểm tra thi thể của tổ trọng án.”
“Pháp y Lục?” Vu Cảnh nghĩ nghĩ, hình như sáng nay từng nghe cục trưởng nhắc qua, anh nhìn pháp y Trương trước mặt, hỏi: “Nếu pháp y Lục phụ trách, vậy hôm nay anh ta ở đâu rồi? Sao lại không tới hiện trời?”
“Thủ tục của pháp y mới còn chưa xử lý xong, tôi thay cậu ấy tới đây.” Pháp y Trương giải thích.
Vu Cảnh cắn chặt quai hàm, nhướng mày: “Pháp y mới chưa làm xong thủ tục?”
Nơi này của anh là tổ trọng án nha, vị pháp y mới này có đáng tin không đây?
Pháp y Trương nhìn thấy rõ sự không tín nhiệm trên mặt Vu Cảnh, cười nói: “Vu đội yên tâm đi, pháp y Lục chính là trưởng khoa Pháp y của Cục thành phố lân cận, nghe nói là bởi quê của ấy ở chỗ này nên mới chủ động điều chuyển công tác, Vu đội không cần lo lắng kinh nghiệm công tác của cậu ấy đâu!”
“Được, vậy chuyển lời thay tôi một chuyến, nhanh chóng nộp báo cáo cho tôi.” Thái độ của Vu Cảnh chuyển biến bất ngờ.
Ngày đầu tiên công tác không tới, điện thoại cũng chẳng thèm gọi một cuộc, thái độ của pháp y mới thật là tốt quá nha!
Lục Nghiên đột nhiên hắt xì một cái, đưa hợp đồng đã ký tá đầy đủ cho cục trưởng của trung tâm giám định: “Sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Được được!” Cục trưởng thoáng nhìn đồng hồ: “Ngày mai cậu cùng Tiểu Lâm và Tiểu Phương tới tổ trọng án báo cáo đi, Vu đội là người không tệ, các cậu phải hòa hợp cho tốt đó!”
“Họ Vu, là anh sao?” Lục Nghiên lẩm bẩm, ngẩng đầu tươi cười, gật đầu đáp lại cục trưởng: “Được!”
Nếu người này thật sự là con trai của cảnh sát Vu, y lại bắt đầu chờ mong cuộc hội ngộ ngày mai rồi.