Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ

Chương 18: Xuân cung đồ* Ꮆợi Ŧìиɦ (H)

*Xuân cung đồ: là tập hợp những bức tranh của mô tả một cách rõ nét cảnh sinh hoạt giữa nam và nữ. Tuy nhiên nó không hề dung tục hay mang tính khiêu da^ʍ mà sở hữu nét nghệ thuật đặc biệt

Giang Lâm Vụ nhìn hành vi leo sào của Bạch Ngọc lại dung túng, vẫn dùng giọng nói dịu dàng mềm mỏng dụ dỗ hắn.

Bạch Ngọc được ăn ngọt, đôi mắt hoa đào câu người tỏa ra ánh sáng ôm lấy hình dáng hôn không ngừng không buông tay.

Giang Lâm Vụ thấy đã dỗ được người thì mới véo gò má gầy gò của hắn chuẩn bị hỏi tội.

Nàng nâng gò má của Bạch Ngọc lên, nghẹn ngào nói: “Đáng tiếc bổn tôn ở bên ngoài thường xuyên mong nhớ người nào đó, gấp gáp vội vàng trở về. Nhưng mà người nào đó thì sao? Chỉ để ý chuyện khác, thật sự làm ta đau lòng mà...” Giọng nói nịnh nọt mà nâng cao, giống như nữ tử si tình quyến rũ đang chất vấn hờn dỗi tình lang.

Bạch Ngọc vừa nghe lời này đã không nhận, cắn một cái lên môi đỏ của Giang Lâm Vụ: “Tiên Tôn oan uổng người khác. Tiên Tôn bỏ lại Bạch Ngọc đi đến là tiêu sái, chỉ còn một mình Bạch Ngọc đau lòng không thôi, nhưng mà mỗi giây mỗi khắc đều nhớ Tiên Tôn, nhớ đến thương tâm.”

Giang Lâm Vụ chỉ chờ lời này của hắn, mắt quyến rũ nói: “Chàng chỉ mong nhớ đến đau lòng, mà lại làm mất đi nhiều. Không tu luyện cũng thôi đi, cơm cũng không cố gắng ăn, ngủ cũng không chịu ngủ ngon. Hơn nửa đêm còn vẽ cái bức tranh gì.” Ngón tay nhỏ bé của nàng mơn trớn xương quai xanh càng lúc càng rõ của hắn: “Nhìn chàng đi, vóc dáng cao như vậy giờ lại thành gầy gò thế này, ôm cũng đau tay. Tránh ra, không cho chàng ôm.” Nói xong nàng muốn mở tay hắn ra.

Bạch Ngọc sao có thể để yên, liều mạng ôm lấy bóng hình nàng, biết Tiên Tôn đau lòng cho hắn: “Được được, Bạch Ngọc nhất định sẽ ăn cơm thật ngon, ngủ thật khoẻ, béo trở lại.” Chỉ cần Tiên Tôn ở đây, hắn sẽ không phát điên.

Hai người nằm trên giường, nhìn nhau cười.

Sau khi Giang Lâm Vụ nói tóm tắt cho hắn tình huống hơn nửa năm nay. Nàng đi cùng Vu Tiêu theo tin tức đám tu sĩ cung cấp để điều tra, đáng tiếc Tiết Lực cẩn thận. Sau đó, nhiệm vụ đến núi Bồng Ấm thì thất bại, ông ta đã lệnh cho Tiết Anh dời đi thì tiêu hủy cứ điểm điều chế dược.

Nàng và Vu Tiêu quyết đinh tách nhau để hành động điều tra, Tiết Lực thực sự rất bí ẩn cẩn thận, nhưng Giang Lâm Vụ vẫn tìm được dấu vết của hắn ta, hắn ta đã đi tới Bạch Châu.

Bạch Ngọc nghe xong thì điều phản ứng đầu tiên trong đầu là, cũng may Vu Tiêu không đồng hành cùng Tiên Tôn quá lâu, nếu không hắn sẽ chua chết mất. Suy nghĩ tiếp theo là làm sao lợi dụng thế lực của Bạch gia ở Bạch Châu để thiết kế một chiêu bắt ba ba trong rọ.

Phiền phiền nhiễu nhiễu hồi lâu hai người mới đứng dậy rửa mặt. Như thường lệ người làm của Bạch gia đưa khay thức ăn tới, Giang Lâm Vụ mở ra xem thì đều có nấm hương và rau dớn.

Giang Lâm Vụ nghi hoặc nhìn về phía Bạch Ngọc, Bạch Ngọc cay đắng khẽ cười: “Tiên Tôn không ở đây, ta ăn thức ăn Tiên Tôn yêu thích thì có thể vơi bớt một, hai phần nỗi khổ tương tư.”

Khi người không ở đây thì trong lòng như phá ra một lỗ thủng lớn, gió lạnh thổi vù vù bên trong, trái tim lạnh lẽo như bị đông cứng lại như bị đâm nhói.

Làm những việc người kia yêu thích, ăn món ăn người kia thích ăn, những thói quen nhỏ đều mô phỏng theo bản năng, dường như làm vậy thì có thể gần kề người kia.

Giang Lâm Vụ vừa xấu hổ lại đau lòng cho hắn, mặt ngọc và khóe mắt vì vậy cũng đỏ lên, nói lớn: “Tên ngốc!”

Bạch Ngọc lại gần nàng, ôm lấy gương mặt nàng kề sát lên gương mặt gầy gò của mình, sóng mắt lấp lánh, nhẹ giọng nói: “Ta chính là tên ngốc, sau này Tiên Tôn đừng bỏ ta lại, ta sẽ điên mất.”

Giang Lâm Vụ cọ gò má của hắn, trong lòng thầm than, xong rồi, bản thân mình dường như bị đứa trẻ này bắt bí đến gắt gao.

Hai người gần một chỗ, chậm rãi cùng nhau ăn, nâng đũa thêm thức ăn, đưa mắt nhìn nhau, tương tư dài lâu, sau đó ân ái nhu tình.

Bạch Ngọc thu dọn xong bát đũa xong rồi đưa khay thức ăn ra ngoài, Giang Lâm Vụ nhàn rỗi liếc nhìn xung quanh phòng ngủ của Bạch Ngọc.

Phòng của hắn đơn giản sạch sẽ, thanh tân văn nhã. Khi nghe kỹ thì còn thấy tiếng lá trúc xào xạc, thoải mái mà chữa lành. Giang Lâm Vụ yên lặng lắng nghe.

Đôi mắt quét nhìn duy nhất một chỗ lộn xộn trong phòng ngủ, nàng đi lên phía trước xe, dường như là tranh Bạch Ngọc mới vẽ tối qua.

Các trang giấy trên bàn gấp lại không theo thứ tự, lại bị hai người tối qua ở bên cạnh cảm xúc mãnh liệt một hồi, nên có vẻ ngổn ngang không tả được.

Đêm qua Giang Lâm Vụ bị chơi đùa không có cơ hội nhìn Bạch Ngọc vẽ cái gì, bây giờ vừa cầm lên trang giấy nhìn thì cả người đã xấu hổ đỏ bừng, tỏa nhiệt nóng bỏng.

Những bức họa này ít cũng có mấy chục bức tranh, nàng nhìn lướt qua một vòng, xấu hổ muốn che mắt mình lại.

Tất cả đều vẽ nàng, điều này thì cũng thôi đi, dù sao tương tư như kim đâm vào tim. Nhưng mà trong bức tranh, nàng đều là dáng vẻ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, từ dáng người uyển chuyển đến khuôn mặt kiều mị, không có chút khác biệt nào.

Hơn nữa còn có lúc nàng ý loạn tình mê xuất thần, đôi mắt mê ly quyến rũ lòng người đầy sắc dục, giống như hồ yêu hút tinh khí quyến rũ thư sinh trong chuyện xưa đám nha hoàn nói về bức tranh thư sinh và yêu tinh.

Bạch Ngọc đi vào nội thất đã nhìn thấy Giang Lâm Vụ ở bên bàn đọc sách với khuôn mặt đỏ rực. Hắn liếc nhìn bàn tay nhỏ trắng mịn cầm lấy trang giấy quen thuộc, vừa nhìn đã hiểu.

Hắn đi lên trước, Giang Lâm Vụ nghe thấy động tĩnh hắn tới gần, giống như chột dạ cuống quýt đặt bức họa trở lại bàn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nghiêng người muốn trốn.

Bạch Ngọc kéo nàng vào trong ngực, cười giả vờ: “Tiên Tôn hốt hoảng gì vậy? Những bức tranh chân dung kia của ta vẽ không đẹp sao? Hả?” Một tiếng cuối cùng mang theo giọng trầm thấp đặc thù của nam tử, lại uyển chuyển như móc câu cong đuôi lên, vừa khàn vừa đầy du͙© vọиɠ, cứ thế khiến cho tim Giang Lâm Vụ nảy lên một cái.

Không phải là không đẹp, là quá đẹp, đẹp đến mức trong lòng Giang Lâm Vụ không muốn thừa nhận nữ tử quyến rũ như hồ ly trong bức vẽ chính là bản tôn.

Nàng ho nhẹ một tiếng, ra vẻ lấy thế: “Chàng... có thể nói chàng là họa sĩ tài hoa... khụ... vẽ núi sông rừng cây chắc chắn rất đẹp.” Không đề cập tới bức chân dung ngượng ngùng kia. Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn như quả hồng đỏ cùng với lời nói lắp đã bại lộ trái tim e lệ của nàng.

Bạch Ngọc nén cười, kéo cái ghế ngồi xuống, kéo theo Giang Lâm Vụ ngồi lên đùi mình: “Vừa rồi được Tiên Tôn khen, vậy thì Tiên Tôn cùng Bạch Ngọc thưởng thức một, hai bức đi.” Nói xong thì đưa tay tùy ý nhặt một bức hoạ lên, đặt trước mặt hai người, buộc nàng xem.

Bức họa chính là lần bọn họ đun thuốc, Giang Lâm Vụ dùng miệng nhỏ giúp hắn, đôi môi đỏ mọng cùng sóng mắt được bức họa này miêu tả cực kỳ chi tiết, kỹ năng vẽ tranh của người vẽ thể hiện rõ sự am hiểu ý cảnh rất sâu. Chỉ thấy nữ tử yêu mị quỳ gối xuống đất, đôi môi đỏ nhiễm nước, mắt quyến rũ động lòng, dường như kể ra một sự bất mãn đầy da^ʍ mỹ.

Giang Lâm Vụ xấu hổ quát to một tiếng rút vào trong lòng Bạch Ngọc, dường như làm như vậy có thể ngăn cách với sự ngượng ngùng kia.

“Dáng vẻ của ta đúng là như vậy sao?” Giọng nói thì thầm trong ngực Bạch Ngọc truyền ra.

Giang Lâm Vụ ở trong núi hoang vu lâu nên có nhận thức sai lầm với bên ngoài, vốn dĩ nàng với dáng vẻ cao cao trên đỉnh giống như cao nhân đắc đạo, nhưng hóa ra nàng lại giống như yêu tinh câu hồn hút tinh khí.

Bạch Ngọc gật đầu, tập trung trả lời nàng: “Không sai chút nào, mỗi lần Tiên Tôn đều có vẻ mặt như vậy, đều làm khó Bạch Ngọc, dáng vẻ kiều mị quyến rũ lòng người như vậy làm sao Bạch Ngọc khắc chế nhẫn nhịn được.” Bạch Ngọc kéo người ra, nâng khuôn mặt nhỏ lên hôn nhẹ.

“Tiên Tôn cực đẹp, giống như nước chảy thanh nhã trên cao, lại thu hút người như hoa phú quý, mây ngũ sắc, đẹp đến mức Bạch Ngọc muốn giấu Tiên Tôn đi, không cho người bên ngoài nhìn thấy.”

Ánh mắt Bạch Ngọc lóe sáng nói lời chân thành, Giang Lâm Vụ bị hắn nhìn trìu mến thì chọc cho vui vẻ, nằm trong l*иg ngực của hắn vui cười. Mặc dù không hiểu lắm nhưng Bạch Ngọc nói nàng sẽ tin, có phong thái đỉnh cao như đạo nhân là được!

Giang Lâm Vụ tựa vào l*иg ngực ấm áp của Bạch Ngọc nghe hơi thở trên người hắn, nghe tiếng lá trúc vang lên xào xạc, mí mắt dần nặng nề.

Thời gian qua đi hơn nửa năm, rốt cuộc ôn hương nhuyễn ngọc cũng vào trong ngực, Bạch Ngọc sao có thể ngồi được.

Bạch Ngọc cúi đầu dùng chóp mũi cao thẳng cọ lên vạt áo nơi gò má Giang Lâm Vụ, lẩm bẩm: “Tiên Tôn...” Giọng nói có chút trầm khàn lưu luyến.

Giang Lâm Vụ lập tức giật mình tỉnh lại, nàng vừa ngẩng đầu đã va vào ánh mắt hoa đào chứa đầy du͙© vọиɠ của Bạch Ngọc, dưới mông bị một vật cứng rắn cọ vào.

"Bất cẩn rồi! Quên mất đang ở cùng với sói con máu nóng, lại còn cọ cọ xát xát, đây không phải là đốt lửa sao?” Nàng đột nhiên đứng lên muốn chạy trốn, Bạch Ngọc đứng lên theo nàng.

Bạch Ngọc lặng lẽ kéo gần khoảng cách, cúi đầu hôn Giang Lâm Vụ. Hai người lại gắn bó dán lại vào nhau, Bạch Ngọc cắt mυ'ŧ môi đỏ của Giang Lâm Vụ, không giống như trước đó cạy ra tiến vào, mà là dùng lưỡi mềm ẩm ướt từng chút từng chút một chạm vào hàm răng Giang Lâm Vụ thăm dò.

Giang Lâm Vụ bị hắn hôn dịu dàng, môi mỏng mềm mại hôn đến đong đưa, mở miệng để hắn đi vào. Lưỡi Bạch Ngọc mềm nhũn đảo qua tất cả các ngóc ngách bên trong khoang miệng của nàng, vừa dịu dàng vừa trân quý.

Vừa hôn tay vừa trượt về phía bộ ngực, cách quần áo nhào nặn bầu ngực mềm mại, vòng quanh nơi quả anh đào mà vân vê, quả anh đào cũng dựng thẳng lên.

Giang Lâm Vụ bị hắn trêu chọc làm cho tiểu huyệt cũng nóng bừng lên, cái loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, âu yếm này làm cho trong lòng nàng phập phồng ngứa ngáy cảm giác không đủ, không ngừng dựa vào Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc thấy Giang Lâm Vụ thế mà lại động tình, tay hắn bắt đầu luồn vào trong áo yếm tiếp tục nhào nặn thịt non mềm trên ngực. Hắn ngậm lấy vành tai Giang Lâm Vụ, dịu dàng dụ dỗ bên tai Giang Lâm vụ: “Tiên Tôn... muốn không, rất thoải mái.”

Đúng là Bạch Ngọc làm cho nàng quá thoải mái, lâu như vậy không gặp, quả thật nàng rất muốn hắn, cho nên bằng lòng gật đầu. Bạch Ngọc cười thầm.

Hai người đứng thẳng cởi hết quần áo, Giang Lâm Vụ làm theo hướng dẫn của Bạch Ngọc, gác chân lên vai Bạch Ngọc, như vậy tiểu huyệt đã lộ ra từ giữa bắp đùi.

Tiên Tôn đối diện với hắn, chân dài dựa vào dưới háng của hắn, hơi thở hai người gần gũi, động tác như thế làm cho mệnh căn của Bạch Ngọc càng sưng to cứng rắn, mã mắt tiết dịch.

Hắn ôm eo nhỏ của Giang Lâm Vụ, hơi trùng chân xuống để côn th*t ngang tầm với tiểu huyệt của Giang Lâm Vụ, chỉ hơi động thân thể thì dục căn đã thế như chẻ tre mà xâm nhập vào huyệt động.

Giang Lâm Vụ khẽ rên lên tiếng, cảm giác côn th*t kia đang chen chúc tách hành lang đang đóng chặt của nàng, đi thẳng tới miệng tử ©υиɠ, cái tư thế này làm cho qυყ đầυ ma sát với vách thịt theo phương hướng khác với trước kia.

Hai người đạt kɧoáı ©ảʍ mà thở ra, Bạch Ngọc hạ thấp hạ thân trên dưới đâm xuyên, làm cho côn th*t hoàn toàn đi vào, ma sát lấy vách thịt ướŧ áŧ xoắn xuýt, từng hồi đẩy đến nơi sâu nhất miệng tử ©υиɠ.

Giang Lâm Vụ vịn chặt lấy cổ hắn, kêu lên ưm a a, cái tư thế này không chút ngăn trở lại càng mở rộng ra nên vào được rất sâu, va chạm vào đến tận cửa tử ©υиɠ vừa trướng vừa thoải mái không ngừng.

Bạch Ngọc ôm eo nhỏ nhắn, khoả ngực căng mọng mềm mại cọ lên l*иg ngực rắn chắc, theo động tác mà tạo thành làn sóng đè ép, vừa mềm vừa thoải mái.

“Tiên Tôn... thật sướиɠ...” Bạch Ngọc đẩy nhanh tốc độ và sức mạnh. Dục căn liên tục nhiều lần đẩy mạnh vào vách thịt, làm cho vách tường nhăn nheo ma sát đến phẳng ra, chạm vào tất cả những điểm mẫn cảm.

Giang Lâm Vụ sảng khoái đến mức căng cả chân đang nhấc cao, từng cơn kɧoáı ©ảʍ truyền tới từ trong huyệt động, d*m thủy càng đâm lại càng nhiều, theo chân còn lại của Giang Lâm Vụ mà chảy xuống.

Nàng rầm rì gọi: “Ưʍ... Bạch Ngọc... ư a a... sắp ra...” Bạch Ngọc nâng mông nàng để giữ vững cơ thể, hạ người đâm càng sâu càng mạnh.

Trong tiểu huyệt ướt nhẹp siết chặt lấy côn th*t, Bạch Ngọc thỏa mãn đến mức xương sống cũng tê dại. Hai người cọ sát chặt chẽ kết hợp cùng nhau lêи đỉиɦ, mật dịch kết hợp với tϊиɧ ɖϊ©h͙ đồng thời chảy xuôi xuống.

Hai người đều thở hổn hển, ôm chặt nhau cảm nhận dư vị cao trào.

Bạch Ngọc hôn liếʍ chân nhỏ đang khoác lên vai mình của Giang Lâm Vụ, chậm rãi rút ra mệnh căn, côn th*t ra ngoài dính cả dịch trắng.

Giang Lâm Vụ giơ cao chân lên, hai người đều nhìn thấy rõ ràng, tiểu huyệt không có vật gì chặn lại, dịch trắng bị đè ép bên trong bắt đầu trào ra, chảy xuống dưới.

Giang Lâm Vụ nhìn thấy mà ngượng, vội vã muốn thả chân xuống lại bị Bạch Ngọc bắt được, lưỡi ướŧ áŧ liếʍ láp chân nhỏ trắng nõn, đầy ám chỉ tìиɧ ɖu͙©.

“Tiên Tôn thêm một lần nữa được không?” Ánh sáng tối tăm lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào hiền hòa nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, tay vẫn giữ chặt bàn chân đang nâng trên vai của Giang Lâm Vụ, dưới háng vẫn đanh cọ xát tiểu huyệt của Giang Lâm Vụ. Ý uy hϊếp chỉ cần có ý định khác thì sẽ trực tiếp tiến vào.

Giang Lâm Vụ lúc này mới kinh ngạc nhận ra, từ bắt đầu bằng nụ hôn dịu dàng kia thì đã đi vào cạm bẫy của sói con.

Vẻ mặt nàng như đưa đám: “Đổi tư thế khác có được không? Làm tư thế này mấy lần nữa ta sẽ không đứng vững mất.” Bạch Ngọc thấy nàng đáp ứng thì thả nhẹ chân nàng xuống, còn ân cần xoa bóp sợ nàng mệt.

Bạch Ngọc ôm hôn Giang Lâm Vụ đưa nàng ôm đến giường, đặt người lên giường rồi mở đùi của Giang Lâm Vụ nằm ngang theo mép giường.

Giang Lâm Vụ giật mình, sao vậy? Hôm nay Bạch Ngọc chỉ có một chữ, không xuống ngựa được?

“Thân thể Tiên Tôn thật mềm mại.” Bạch Ngọc vuốt ve đôi chân thon dài trắng mịn kia.

Giang Lâm Vụ bị hắn sờ mà lạnh cả sống lưng, nghĩ thầm lời khen này đối với tháng ngày mình trở về không có một chút điềm lành nào.

Bạch Ngọc đỡ lấy mệnh căn cứng rắn cọ lên tiểu huyệt ẩm ướt và nhầy nhụa vừa trải qua chuyện vừa rồi, lại không hề có chút dạo đầu nào mà đi vào, Giang Lâm Vụ bị đâm đến mức tiểu huyệt co rút nhanh, rêи ɾỉ đầy quyến rũ.

“Tiên Tôn kẹp chặt như vậy chắc là thích tư thế này, được rồi, Bạch Ngọc nhất định sẽ thỏa mãn Tiên Tôn.” Bạch Ngọc tự biên tự diễn, lại nắm lấy chân Giang Lâm Vụ, thẳng người, thẳng lưng tàn nhẫn xông vào.

côn th*t cứng rắn vừa nhanh vừa mạnh liên tục ma sát lên vách thịt nhăn nhúm, nang túi nặng trịch liên tục đánh lên miệng huyệt của Giang Lâm Vụ.

“Aha... sâu quá... chậm thôi... a a a a...” Tay nhỏ của Giang Lâm Vụ không có sức chặn lại cơ bụng cứng rắn của Bạch Ngọc muốn giảm bớt cường độ đâm xuyên và độ sâu nhưng tốn công vô ích, vẫn bị đâm mãnh liệt làm cho trong đầu nàng trống rỗng, môi đỏ cong lên, rêи ɾỉ thở dốc.

Trống rỗng nhưng trong lòng vẫn chắc chắn rằng cái kia quả nhiên không phải điềm tốt gì.

Trong lúc cơ thể quấn quýt đẩy đưa, làm cho giường bằng gỗ lim cứng rắn rộng rãi cũng bị lay động mà vang lên tiếng kẽo kẹt.

Giang Lâm Vụ nắm chặt gấm lụa trải giường, nghe thấy tiếng gỗ lim rắn chắc phát ra tiếng vang đến đâu thì biết Bạch Ngọc đã dùng sức cỡ đó để đâm vào nàng.

Nơi liên kết giữa hai người ướt đẫm tỏa nhiệt, lại bị dục căn cứng ngắc vừa tàn nhẫn vừa vội vàng va đập, đâm đến mức bên trong tiểu huyệt vừa chua trướng vừa thoải mái đến vô cùng. Giang Lâm Vụ cao giọng rêи ɾỉ, nước mắt nức nở chảy ra.

Vừa chua xót vừa sung sướиɠ ma sát kéo dài một quãng thời gian rất dài, Giang Lâm Vụ cũng khóc đến khàn cả giọng...

Bạch Ngọc hôn lên nước mắt của nàng, rồi mới nhanh chóng đâm xuyên bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong...

Giang Lâm Vụ trong mơ hồ nhìn thấy Bạch Ngọc rút côn th*t dữ tợn ra, chất lỏng dính dính nhớp nhớp, vẫn không cho sói con ăn no được.

Liên tục ra ra vào vào, tiếng khóc kéo dài...