Đêm qua lỗ mãng hôm nay vẫn còn dư âm, Giang Lâm Vụ ngủ thẳng đến khi trời ngả về tây mới tỉnh.
Giữa chừng có mơ hồ tỉnh dậy một lần, mí mắt nặng trĩu giãy giụa.
Bạch Ngọc nhìn hàng mi con dài không ngừng rung rung thì khẽ cười thành tiếng, vỗ nhẹ lưng nàng dịu dàng dỗ dành: “Tiên Tôn yên tâm ngủ tiếp đi, có Bạch Ngọc ở đây rồi.” Giang Lâm Vụ nghe thấy giọng nam ôn hòa dễ nghe vang lên bên tai thì thấy yên tâm lại rơi vào trạng thái ngủ say lần nữa.
Sau khi Giang Lâm Vụ tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời và màn đêm sắp va chạm vào nhau tạo nên ánh tịch dương tươi đẹp.
Nàng quay đầu nhìn thấy trên bàn cạnh giường đã đặt sẵn nước nóng, nàng đưa tay là có thể cầm được chén nhỏ. Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng có mùi nấm hương mà nàng yêu thích, tỏa ra mùi vị khói bếp nhân gian.
Lập tức cảm giác cô độc nhớ nhung xông lên đầu, nàng nhớ sư phụ.
Sau khi sư phụ đi về cõi tiên, nàng thường xuyên ngủ từ đêm này tới đêm khác. Sau khi tỉnh lại đối diện với phòng ốc yên tĩnh tối tăm, dường như trong thiên địa chỉ còn một mình nàng, cho dù nàng cứ như thế biến mất cũng không có một ai biết.
Không có ai sẽ đun nước cho nàng, cũng không có ai nấu cơm cho nàng.
Nàng bò dậy đi lấy nước bên cạnh giường. Vừa mới ngồi dậy, Bạch Ngọc nghe thấy động tĩnh đã đi vào.
“Tiên Tôn tỉnh rồi? Muốn uống nước không?” Tinh thần hắn sáng láng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, lập tức xua tan cảm giác cô độc của Giang Lâm Vụ.
Hắn ngồi ở mép giường một tay ôm Giang Lâm Vụ, một tay cầm chén nhỏ lên, chậm rãi đút cho nàng uống nước.
Giang Lâm Vụ sững sờ, sao nàng ở bên cạnh Bạch Ngọc lại giống như người không có tay vậy. Uy nghiêm Hóa thần kỳ của nàng đâu? Khí thế đâu? Đặt đâu rồi?
Bạch Ngọc vừa cho nàng uống nước vừa dịu dàng nói: “Lát nữa cơm tối có thịt hầm với nấm hương mà Tiên Tôn thích, còn có rau dớn mà Tiên Tôn thích ăn, đều làm xong rồi. Tiên Tôn muốn ăn lúc nào?”
Giang Lâm Vụ vừa nghe, ánh mắt sáng lên, đều là những món ăn mà nàng thích.
Cần gì uy nghiêm khí thế? Có tiểu bảo bối tri kỷ như thế, nằm đợi ăn là được rồi. Giang Lâm Vụ hì hì cười không ngừng.
"Sau khi ăn xong ta muốn ăn quả dại. Muốn loại siêu ngọt."
Bạch Ngọc nhìn khuôn mặt yêu mị của nàng, cười dịu dàng ngọt ngọt, trong lúc lơ đãng làm nũng với mình. Hắn cười nuông chiều: “Được, đều chuẩn bị xong rồi, sau khi ăn xong sẽ cắt cho Tiên Tôn.”
Sau bữa cơm tối của hai người, Giang Lâm Vụ thoải mái vỗ cái bụng lại buồn ngủ, nói muốn đi nghỉ ngơi. Bạch Ngọc gật đầu, kéo chăn đắp cẩn thận cho nàng.
Sau khi Giang Lâm Vụ tỉnh lại, đi từ phòng ngủ ra ngoài, không thấy bóng dáng Bạch Ngọc đâu. Chỉ thấy bếp lửa mới vừa tắt, chắc là Bạch Ngọc đi ra ngoài kiểm tra phù trận.
Giang Lâm Vụ nghĩ tới trên người Bạch Ngọc vẫn còn linh lực hỗn loạn, trên núi Bồng Ấm có loại linh thực gọi là cỏ Bồng Lộ, có thể khơi thông linh mạch, bổ dưỡng linh căn.
Nhưng loại linh thực này ẩn chứa linh lực cực sâu, là thứ đồ ăn mà rất nhiều tinh thú đều thích ăn. Các tinh thú đến thời kỳ trưởng thành thường vì thứ này mà xảy ra đánh nhau giành gật, tất cả đều rất ít và khó hái.
Nhưng vì Bạch Ngọc, Giang Lâm Vụ chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, lập tức quyết định muốn gia nhập nhóm tranh đoạt, bồi dưỡng tinh thần đầy đủ là vì để có hơi sức đi cướp, còn không phải vì cướp một gốc cây.
Sau khi nghĩ xong thì lấy giỏ trúc nhỏ, tàn ảnh lóe lên đi về phía núi rừng.
Thừa dịp đám tinh thú đang phát điên hỗn chiến, vết thương đầy người, Giang Lâm Vụ nhân lúc này nhảy vào cho mỗi con thú một chưởng, linh lực mạnh mẽ đập cho đám tinh thú choáng váng.
Sau khi dựa vào cách này đoạt được năm cây cỏ Bồng Lộ thì mới dừng lại. Sau đó, nhìn bọn nó đấu.
Bọn chúng đã mở ra linh trí nên biết chút tính người, cảm nhận được trên người Giang Lâm Vụ có một ít linh lực rất giống nơi này, chỉ cho rằng đây là bá chủ nơi đây.
Tinh thú ưa mạnh lại có ý thức lãnh địa.
Có con thần phục xuống muốn nhận làm vương, có con gào thét rời đi, có con ở lại muốn đánh với Giang Lâm Vụ, giống như muốn một mất một còn, Giang Lâm Vụ vỗ tay lập tức ứng chiến.
Giang Lâm Vụ lật qua lật lại chúng nó vài lần, đánh chúng cho không biết trời đất là gì. Khi trăng đã lên cao đến đầu cành liễu mới nhớ ra phải trở về.
"Nguy rồi! Bạch Ngọc!" Nghĩ đến đây nàng hất tung vài con lên rồi vội vàng chạy trở về.
Nàng phi còn nhanh hơn so với bình thường, còn chưa kịp thấy tàn ảnh đã không thấy bóng dáng đâu.
Khi đến nhà gỗ thì bên trong là một màu đen kịt.
Đến lúc này mà Bạch Ngọc còn chưa trở lại, chắc là đi tìm nàng rồi. Nàng vừa định xoay người đi tìm Bạch Ngọc thì đã va vào một vòng ôm nóng bỏng chặt chẽ, giọng nói Bạch Ngọc khàn khàn run rẩy.
“Người chạy đi đâu vậy! Ta đi đâu cũng không tìm được người!”
Giang Lâm Vụ nghe thấy Bạch Ngọc chất vấn thì ngốc lăng, nghe thấy giọng nói của hắn khàn khàn thì trong lòng có chút trướng trướng nên quyết định dỗ hắn.
Nàng vỗ cánh tay của hắn muốn cho hắn nới lỏng vòng ôm ra, Bạch Ngọc không nghe theo, càng ôm chặt hơn.
Giang Lâm Vụ thở dài, gian nan di chuyển, sau đó mặt đối mặt ôm lại hắn.
"Ta đi hái thảo dược đả thông kinh mạch cho ngươi, có chút chậm trễ nên mới trở về muộn.”
Lúc này, Bạch Ngọc mới nới lỏng sức mạnh. Hắn vùi đầu vào giữa cổ Giang Lâm Vụ, đưa mũi ngửi mùi hương của nàng, rầu rĩ nói.
“Tiên Tôn có thể dẫn Bạch Ngọc đi. Sau khi Bạch Ngọc trở về không tìm thấy Tiên Tôn, ta cũng không biết Tiên Tôn đi đâu, nơi này linh lực kỳ lạ không tìm được khí tức của Tiên Tôn, Bạch Ngọc chỉ có thể đi khắp nơi tìm Tiên Tôn.”
Giang Lâm Vụ nhìn đầu hắn đầy mồ hôi, hóa ra là dùng hai chân chạy khắp núi tìm mình, mặc dù chân hắn dài nhưng cũng quá mệt.
Nàng có chút đau lòng, nhón chân giơ ống tay áo lau mồ hôi cho hắn: “Thật ngại quá Bạch Ngọc, xưa nay ta tùy ý quen rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, sau này sẽ nhớ để lại giấy cho ngươi.”
“Tiên Tôn còn muốn có sau này nữa sao?”
“Hả?” Giang Lâm Vụ tập trung lau mồ hôi không nghe thấy hắn nói gì.
Trong lòng Bạch Ngọc cười lạnh, còn muốn có chuyện sau này rời khỏi tầm mắt của hắn mấy canh giờ sao? Ha ha, tuyệt đối không thể, nửa khắc cũng không được. Tiên Tôn đi đâu cũng phải dẫn hắn theo, trói cũng phải trói lại.
...
Giang Lâm Vụ lấy cỏ Bồng Lộ giã nát bỏ vào trong tiểu dược lô để đun, bên cạnh đặt ngay ngắn mấy loại thảo dược, sẽ được thêm vào sau.
Nàng theo sư phụ Tạ Tư nhưng không kế thừa y bát đan dược của bà ấy, không chắc chắn về phương pháp luyện chế, chỉ có thể đun lên.
Bởi vì Bạch Ngọc bị ra mồ hôi nên tắm rửa trong thùng gỗ ở phòng ngủ, sau khi hắn tắm rửa xong thì chỉ mặc tiết khố rồi khoác ngoại bào lên người.
Giang Lâm Vụ vừa đun thuốc vừa nhìn kỹ hắn. Vóc người hắn cao và thẳng, chỉ là vóc dáng thiếu niên nên vai không dày rộng, cơ bắp căng cứng lộ ra đường nét rõ ràng, đường nét trên khuôn mặt sắc bén nhưng gò má vẫn mang theo hơi thở thiếu niên.
Sau khi tắm rửa xong thì hơi nóng vẫn còn quanh quẩn, làm cho một thân như ngọc của hắn trở nên trơn bóng ướŧ áŧ. Những hạt nước ướŧ áŧ từ rãnh bụng trượt xuống dưới, ẩn vào trong tiết khố.
Trong lòng Giang Lâm Vụ nghĩ sao mới tuổi này đã yêu nghiệt mê người như thế, sau này thì còn như thế nào?
Bạch Ngọc thấy Giang Lâm Vụ nhìn mình, cười khanh khách đi tới bên cạnh Giang Lâm Vụ, ôm nàng.
Giang Lâm Vụ sờ sờ cơ thể ướŧ áŧ của hắn, dùng linh lực giúp hắn hong khô người, hắn thuận theo hưởng thụ linh lực hong khô người, cảm giác ấm áp lên, trong lòng cũng nóng lên theo.
Sau khi hong khô xong, Giang Lâm Vụ bảo hắn đi làm việc khác, nàng đun dược cẩn thận một chút.
Hắn nghe lời chờ đợi ở một bên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ đi tới đâu thì tầm mắt sẽ đi tới đó, Giang Lâm Vụ bị nhìn chằm chằm đang định phát cáu đuổi hắn đi làm việc của hắn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hoa đào của Bạch Ngọc lóe lên ánh sáng trong mắt trìu mến đưa tình nhìn nàng, khóe miệng cười ôn nhuận.
Giang Lâm Vụ... Tính toán một chút
Dược đã gần được rồi, đợi thêm chút canh giờ lại thêm vài vị dược liệu là được rồi. Giang Lâm Vụ lấy giường mềm ngồi xếp bằng lên trên rồi lặng lặng đợi.
Bạch Ngọc đã không còn ngoan ngoãn chờ ở một bên như trước đó nữa. Hắn bò lên trên giường mềm, ôm lấy Giang Lâm Vụ.
"Tiên Tôn, Bạch Ngọc nhớ người." Hắn nói nhỏ bên tai Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ tập trung toàn bộ chú ý lên tiểu dược lô, không chú ý hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng phả vào tai. Nàng nhắm mắt ừ mấy tiếng qua loa đáp lại.
Bạch Ngọc nghe nàng đáp, không để ý tới giọng điệu qua loa của nàng, đè nàng xuống giường.
Giang Lâm Vụ mở mắt, sắc mắt hoang mang: “Bạch Ngọc?!”
Nàng đã từng không hiểu, trải qua mấy lần nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng hơi thở gấp gáp của Bạch Ngọc thì biết Bạch Ngọc nổi lên du͙© vọиɠ, nhưng mà không phải bọn họ mới làm tối qua rồi sao?
Nàng vội vàng giơ tay ngăn cản hắn: “Bạch Ngọc, tuổi ngươi...” Nhớ tới đêm đó vừa đề cập tới tuổi thì Bạch Ngọc trở nên hung ác, Giang Lâm Vụ hiếm khi thức thời nuốt chữ nhỏ trở về.
“Trẻ tuổi, túng dục hại thân.”
"Đêm qua Tiên Tôn đã ngất đi từ sớm, Bạch Ngọc còn chưa... Bạch Ngọc còn có rất nhiều, vẫn nhẫn nhịn khó chịu.” Biểu hiện của Bạch Ngọc uất ức, bất đắc dĩ.
Nói xong hắn nắm bàn tay Giang Lâm Vụ tiến vào trong tiết khố trượt xuống dưới eo, đi ngang qua thứ hung hãn kia, đi tới nang túi căng tròn.
Thật sự rất nặng, Giang Lâm Vụ vô thức chụp lấy. Bạch Ngọc rên lên một tiếng, hơi thở càng gấp gáp hơn. Xong rồi, lần này thật sự rơi vào hố lửa rồi.
Bạch Ngọc dán lên trên người Giang Lâm Vụ, hơi thở gấp gáp, hít lấy lung tung.
Giang Lâm Vụ nhận ra, nàng đỏ mặt nói: “Tiên Tôn giúp ngươi xuất ra, dùng tay là được rồi, có được không?” Nói xong nàng đưa tay cởi tiết khố của Bạch Ngọc, một cái mệnh căn căng cứng dữ tợn bắn ra ngoài.
Giang Lâm Vụ lần đầu tiên nhìn thấy thứ đã tiến vào trong mình mấy lần, bên ngoài đỏ bừng lên, gân xanh chi chít, hung hãn căng cứng dựng thẳng.
Giang Lâm Vụ đưa tay nắm chặt, kích thước không hề nhỏ. Nàng nới lỏng những ngón tay ra học theo động tác Bạch Ngọc từng làm, chậm rãi vuốt từ trên xuống dưới, động tác của nàng ngây ngô chậm rãi, cổ họng Bạch Ngọc tràn ra tiếng thở dốc thỏa mãn.
Giang Lâm Vụ vuốt ve, chỉ cảm thấy trụ thịt trong tay vô cùng khỏe mạnh, nóng bỏng, theo động tác tuốt động lên xuống thì cơ thịt càng căng phồng cứng rắn lướt qua bàn tay non mềm của Giang Lâm Vụ. Chẳng trách Bạch Ngọc luôn nói khó chịu, như vậy đúng là khó chịu.
Đôi môi nàng đỏ mọng mềm mại mở miệng hỏi Bạch Ngọc: “Khó chịu lắm sao?” Bạch Ngọc nhìn chằm chằm làn môi đang khép mở kia, ánh mắt xẹt qua tia u ám.
Nghe tiếng gật đầu liên tục, khóe mặt đỏ lên mang theo sự ẩn nhẫn, Giang Lâm Vụ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của hắn, trong lòng nàng càng tràn ra sự không đành lòng.
Nghiêm túc xoa nắn côn th*t cho hắn, sắc mặt Bạch Ngọc đỏ lên thở hổn hển nhìn chằm chằm tay nhỏ non mềm đang ve vuốt dục căn vẫn còn đang gắng gượng của mình.
“Tiên Tôn hôn nó có được không?”
"Hả? Có thể hôn sao?" Giang Lâm Vụ ngửa đầu nghi hoặc hỏi.
Bạch Ngọc bật cười, mắt hoa đào tỏa ra mê hoặc: “Đương nhiên có thể, nó muốn Tiên Tôn hôn nó. Tiên Tôn hôn nó đi.”
Tay Giang Lâm Vụ cũng có chút mỏi, khuôn mặt nhỏ chậm rãi để sát vào côn th*t cao chót vót, nghe thấy một mùi hùng xạ nhàn nhạt lẫn vào mùi hơi nước sau khi Bạch Ngọc tắm rửa.
Đôi môi trơn bóng của nàng đυ.ng một cái lên qυყ đầυ tròn trịa, Bạch Ngọc run rẩy rên lên. Giang Lâm Vụ kinh ngạc mở to đôi mắt, nàng đưa lưỡi ra liếʍ láp đầu trụ, cái lưỡi ẩm ướt mềm mại quét qua lướt qua mã mắt, kɧoáı ©ảʍ làm Bạch Ngọc thở dốc.
Giang Lâm Vụ há miệng nuốt đầu trụ vào, cái lưỡi trong cổ họng quét liếʍ, dục căn to dài dễ dàng ma sát với khuôn miệng nhỏ nhắn non mềm của nàng, nàng cũng cẩn thận không cho hàm răng chạm vào Bạch Ngọc, dần dần nuốt dần xuống dưới.
Bạch Ngọc run rẩy ngửa đầu thở dốc. Giang Lâm Vụ nghe tiếng Bạch Ngọc thở dốc, nuốt xuống càng sâu. Nàng liếʍ láp côn th*t, hạ thấp bụng dưới nóng hừng hực.
Giang Lâm Vụ phát hiện bản thân mình cũng ra nước, nàng đã nếm thử cảm giác được Bạch Ngọc chạm vào khuây khoả đến dục tiên dục tửu, một hồi đã nổi lên da^ʍ tính. Nàng vừa liếʍ côn th*t, vừa cọ xát hai chân.
"Tiên Tôn... nhanh lên một chút..." Bạch Ngọc động tình cầu xin. Nói rồi đưa tay ra giữ lấy đầu Giang Lâm Vụ, thẳng lưng ưỡn lên.
Trong cổ họng ướŧ áŧ, nước miếng dần phủ kín côn th*t, cái lưỡi vừa ra vừa vào đảo qua mã mắt, tầng thịt trong khoang miệng khỏa lấp côn th*t, Bạch Ngọc sảng khoái đến cực điểm.
Loại cảm giác sung sướиɠ khi được người mình âu yếm đồng ý nuốt côn th*t của mình tràn ngập trong lòng Bạch Ngọc. Chẳng mấy chốc, kɧoáı ©ảʍ đã đạt đến giới hạn. Mệnh căn càng lúc càng sâu, theo một tiếng rên của Bạch Ngọc, dịch trắng phun ra tiến sâu vào trong miệng.
Bạch Ngọc thở hổn hển rút dục căn của mình ra khỏi miệng Giang Lâm Vụ, Bạch Ngọc vào quá sâu, những dịch trắng phun ra phần lớn bị Giang Lâm Vụ vô thức nuốt xuống.
Theo sự rút ra của mệnh căn, để lại mấy phần rỉ ra từ khóe miệng của Giang Lâm Vụ, đôi môi đỏ mọng cùng với dịch trắng phối hợp tạo nên một hình ảnh da^ʍ mỹ.
Bạch Ngọc nhìn mà nuốt ngụm nước bọt, vốn dĩ mệnh căn còn chưa được thỏa mãn lúc này lại dựng thẳng lên, trực chọc vào bên trong đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ trợn mắt lên kinh ngạc nhìn về phía Bạch Ngọc, Bạch Ngọc nhìn lại bất đắc dĩ cười khổ.
“Không thể nào nhanh xuống như vậy, Tiên Tôn, ta muốn vào trong người, có được không?” Hắn cúi người xuống vuốt ve Giang Lâm Vụ cầu hoan.
Vốn dĩ lúc Giang Lâm Vụ dùng miệng giúp hắn thì đã nổi lên ý da^ʍ, bị hắn xoa bóp xong lập tức mất đi ý chí.
Hắn nửa dỗ dành nửa giục giã cởi bỏ quần áo của nàng. Nàng trơn bóng nằm trên giường nhỏ, ánh nến chập chờn hắt bóng dáng uyển chuyển của nàng lên vách tường.
“Tiên Tôn, người thật đẹp.” Bạch Ngọc si ngốc nói, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho cả người nóng lên, mệnh căn lại dựng lên thật cao.
Hắn xoa nắn côn th*t, tìm đến huyệt động mất hồn kia thấy một vệt ướt đẫm.
Bạch Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ bị hắn nhìn thì xấu hổ, làn da trắng mịn hiện ra đỏ ửng, sau đó lấy chân khép lại.
Bạch Ngọc lập tức xâm nhập vào giữa hai chân, đi tìm đôi môi đỏ của Giang Lâm Vụ chặn miệng nàng lại, quấn lấy nàng để cướp đi sự chú ý, côn th*t nhắm ngay miệng huyệt mà cắm vào, khi vào đến tận cùng thì hai người cùng nhau phát ra một tiếng thỏa mãn.
Bạch Ngọc thẳng lưng giật giật mệnh căn, côn th*t thẳng lên đưa vào thật sâu bên trong.
"Aha… ưʍ..." Giang Lâm Vụ bị hắn dịu dàng gọi liên tục, nơi sâu thẳm tuôn ra cảm giác tê ngứa, muốn Bạch Ngọc vào càng sâu.
Nàng giơ lên chân nhỏ trắng nõn ôm lấy eo của Bạch Ngọc, bên trong tiểu huyệt siết chặt lấy mệnh căn.
Bạch Ngọc bị sự chủ động này của nàng quyến rũ đến thần hồn điên đảo, dục căn càng nở lớn thêm mấy phần, bắt đầu đâm mạnh vào giữa hai chân nàng.
Qυყ đầυ cứng ngắc sượt qua huyệt thịt mẫn cảm, tử ©υиɠ non mềm hút lấy qυყ đầυ, nang túi căng mọng vỗ vào miệng huyệt phát ra tiếng “bạch bạch!”.
Hai người giao nhau chẳng mấy chốc đã rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ lấp lánh, kɧoáı ©ảʍ chảy tràn trên người hai người, sung sướиɠ thấu tim làm cho hai người giao hợp đến vong tình.
...
"Tiên Tôn có thoải mái không? Bạch Ngọc vào trong làm Tiên Tôn sướиɠ không?” Bạch Ngọc thở hổn hển, thẳng lưng dễ dàng nhanh chóng cắm vào Giang Lâm Vụ.
Bạch Ngọc đi tới cửa tử ©υиɠ, lại bị vách thịt co giật siết chặt đến gầm nhẹ một tiếng bắn ra dịch trắng vào tử ©υиɠ, hắn bắn hồi lâu mới dừng lại.
Bên trong tiểu huyệt của Giang Lâm Vụ bị đâm đến đỏ bừng, dịch trắng tràn đầy chảy xuống mông.
Hắn nằm rạp người hôn môi Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ nhiệt tình đáp lại hắn. Hơi thở của hai người hòa vào nhau, sau đó nhịp tim cũng bắt đầu cùng một nhịp đập...
Đêm dài miên man, hai người quấn quýt lấy nhau, cả phòng tràn đầy cảnh “xuân”.