Bàn tay to của người đàn ông lại trực tiếp nâng mông của cô lên cao, tay kia kéo ra một cái chân dài của cô ra, không nói một lời liền vòng lên thắt lưng rắn chắc của mình.
Với tư thế đè cả người của cô lên cửa sổ sát đất này,gậy thịt khổng lồ tới gần huyệt nhỏ non nớt của người phụ nữ, qυყ đầυ màu tím đen đưa về phía trước, dễ dàng đẩy ra hai mảnh môi âʍ ɦộ mềm mại kia…
Nhưng đúng lúc này, "Cộc cộc cộc..."
Cửa phòng nghỉ bị người bên ngoài gõ vang.
"Ngài Mạnh, xin hỏi ngài đã khá hơn chút nào chưa?"
Lại là giọng nói của Bùi Dương!
Trên đường Mạnh Nghiên Đình rời khỏi bữa tiệc, tự nhiên khiến cho không ít người trong yến hội chú ý, lúc này Bùi Dương đây là muốn mượn cơ hội này để tới lấy lòng anh.
Trong phòng, Dư Khê hoảng loạn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mang theo vài phần hài hước của Mạnh Nghiên Đình.
Trong lòng cô nhất thời có dự cảm không tốt, nhưng đã không còn kịp rồi.
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, côn ŧᏂịŧ thô dài rốt cuộc thỏa mãn chỗ ngứa gãi không đúng, nó mãnh liệt cắm về phía trước, qυყ đầυ cực lớn lúc này phá vỡ cánh môi âʍ ɦộ mềm mại, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều cắm vào huyệt nhỏ của cô.
"A --"
Lần này anh tiến vào quá sâu quá thô bạo, Dư Khê chỉ cảm giác cái qυყ đầυ dã man kia thậm chí đều thọc vào tận sâu bên trong miệng tử ©υиɠ của cô.
Hành lang nhỏ hẹp nào có thể bị đối đãi như vậy, lập tức truyền đến một trận đau đớn như bị xé rách.
Ngoài cửa nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Bùi Dương:
"Ngài Mạnh?"
Cách một cánh cửa, Dư Khê hoảng hốt che miệng mình lại.
Mạnh Nghiên Đình lại gần, anh liếʍ liếʍ lỗ tai của cô, ác liệt hỏi cô:
"Em đoán xem, cậu ta có nhận ra giọng nói của em hay không?"
Anh ta là cố ý!
Dư Khê nhất thời nổi giận:
"Đồ khốn kiếp!"
Nhưng người đàn ông này còn vững vàng chiếm hữu ở trong thân thể của cô, bọn họ đều có thể cảm giác được dươиɠ ѵậŧ và vách tường mềm mại đang dán chặt vào nhau, cái loại cảm giác này khiến da đầu của cả hai người đều tê dại khó nhịn.
Anh thoáng động một chút, cô liền thở hổn hển liên tục, yêu kiều mị nhãn như tơ.
Cho nên chút lửa giận kia của cô khi chiếu vào đáy mắt của người đàn ông này, càng giống như là đang tán tỉnh làm nũng.
Mạnh Nghiên Đình nhịn không được bắt đầu thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ thô dài chậm rãi ma sát qua vách tường mềm mại, đẩy ra mị thịt đỏ hồng, một đường xông thẳng về phía trước.
"Đau...... đau...... Ô ô...... A a...... "
Cho dù đã gắt gao che miệng, tiếng rêи ɾỉ ngâm nga của Dư Khê vẫn lọt ra ngoài.
"Không...... không được...... đau quá......A ha......"
Mạnh Nghiên Đình cầm lấy mông của cô, thắt lưng rắn chắc liên tục di chuyển, đâm thẳng vào bên trong huyệt nhỏ của cô vài cái, thấy cô đau đớn đến lợi hại, anh không thể không tạm thời dừng lại, ôm cô ngồi xuống ở trên ghế sôfa nằm bên cửa sổ.
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Bùi Dương, có lẽ anh ta đã đoán được người bên trong đang làm cái gì, hoảng loạn nói:
"Xin, xin lỗi ngài Mạnh, quấy, quấy rầy ngài rồi."
Một trận tiếng bước chân luống cuống tay chân đã đi xa.
Dư Khê dựa người vào cửa sổ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai lại truyền đến một tiếng mỉm cười của người đàn ông.
"Mục đích đạt được rồi sao?"
Dư Khê cả kinh, đột nhiên đối diện với ánh mắt lửa nóng của người đàn ông.