Khống Chế Nhân Tâm [Vô Hạn]

Chương 30

Ngoài ông lão ra, năm người còn lại đều đã chết.Một cơn gió thổi qua từ cửa sổ, những tờ tiền giấy trong căn nhà bị thổi bay đung đưa trái phải, mảnh giấy nhỏ vụn khô héo phát ra tiếng ma sát sột soạt giống như tiếng than thở trầm thấp của người chết.

Không khí trong phòng lại tiếp tục trầm xuống.

Tần Phi ho nhẹ một tiếng, hơi nheo mắt lại.

Con mắt trong veo lấp lánh nước vô tội, cậu ngẩng đầu, tựa như không thèm để ý đối diện với NPC, không chút dấu vết chuyển đề tài: “Ông ơi, bên ngoài gió lớn, ông có muốn đóng cửa sổ không?”

Ông lão không trả lời, im lặng đồng ý lời đề nghị của Tần Phi, chậm rãi đi về phía cửa sổ.

Rõ ràng, ông ta không mấy vui vẻ với việc những người chơi ăn vạ không chịu rời đi, bước đi tức giận của ông ta ngày càng nặng hơn, khó khăn giơ tay lên.

Nhưng vào lúc này, điều bất trắc đột nhiên xảy ra.

Không biết có phải do động tác đóng cửa sổ của ông lão quá lớn hay không làm chấn động căn nhà, ông lão nhìn đống tiền giấy đỏ lung lay trong không trung rồi “bụp” một tiếng té ngã trên mặt đất.

Không khí đột ngột yên tĩnh.

Trong nháy mắt, tất cả người chơi trợn to hai mắt.

Trong lòng Tần Phi nhất thời ứa ra một câu vãi thật.

Cái quái gì thế này, sao cậu lại xui xẻo như vậy, làm sao cậu hay đυ.ng phải mấy chuyện khó hiểu thế?

Khoảnh khắc tiền giấy rơi xuống đất, ông lão đang đứng bên cửa sổ nhanh chóng đứng dậy bằng một tốc độ đáng lẽ ông ta không thể làm được.

Ông lão cất bước lớn đi về phía đống giấy vụn, biên độ lớn của động tác khiến người ta lo lắng không biết thân thể lung lay sắp đổ của ông có đột nhiên tan vỡ thành từng mảnh hay không.

Một giọt huyết lệ đỏ tươi chảy ra từ trong hốc mắt đen nhánh của ông ta, nhỏ giọt xuống đất, nhuộm sàn nhà thành màu sắc nhìn thấy mà giật mình.

Ngón tay gầy như củi khô của ông lão run rẩy mò mẫm trên mặt đất, mảnh giấy nhỏ vụn không ngừng từ ngón tay giữa tuột xuống khỏi tay ông cụ, tung bay trên sàn nhà, vỡ thành bột mịn khó khăn bắt lấy.

NPC không ngẩng đầu, nhưng sự nhạy bén của cậu trong việc đối phó với cảm xúc của người khác đang nói cho Tần Phi biết, tâm trạng hiện tại của NPC có thể nói là vô cùng không tốt.

Mặc dù là vậy nhưng mà.

Không thể trách tôi được.

Trong lòng Tần Phi âm thầm hồi hộp, một dự cảm bất thường đang dâng trào.

Rõ ràng, hôm nay vận mệnh hoàn toàn không chiếu cố Tần Phi.

Từ góc nhìn của Tần Phi, có thể thấy nội dung dòng chữ màu đỏ trên đầu ông lão đột ngột thay đổi trong nháy mắt.

[NPC dân làng: Độ yêu thích: -10000%]

Tần Phi: “…”

Dù sao chăng nữa, âm mười ngàn phần trăm có phải hơi quá mức không?!

Tần Phi không quên quy tắc thứ tư của radio trên xe buýt: Không được tấn công dân làng!

Nếu ông lão thực sự tấn công họ, chẳng phải người chơi sẽ bị đánh một cách thụ động sao?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc của Tần Phi đã quay đi quay lại.

“Ngây ra đó làm gì, chạy mau!!”

Trong lúc mọi người còn đang mặt đầy chấm hỏi, Tần Phi đang ở bên cạnh ông lão đột nhiên hét lớn, quay người rồi chạy vọt về phía cửa như một con thỏ!



Trong đại sảnh livestream ở một không gian khác, một đám linh hồn trong suốt đang hét lên xung quanh bức màn ánh sáng số 0039 của thế giới trải nghiệm cấp F.

“??? Tình huống gì?”

“Tại sao lại chạy?? Ai có thể nói cho tôi biết sao cậu lại chạy nhanh thế đi?”

“Tôi thực sự muốn xem dân làng gϊếŧ người như thế nào sau khi dị hóa, chưa từng thấy bao giờ.”

“Streamer này chắc là cầm tinh con thỏ! Lão tử còn chưa thấy hình dạng dị hoá mà cậu ta đã chạy mất hút.”

Trong màn hình sáng, tất cả mọi chuyện xảy ra một cách sấm rền gió cuốn..

Tần Phi bất ngờ quay người xông về phía cửa với tốc độ chạy nước rút 100m, trong lúc bận rộn còn thuận tay tóm lấy Tiêu Tiêu, người ở gần cậu nhất.

Tôn Thủ Nghĩa đứng sau Tần Phi, bị cậu đυ.ng lảo đảo một cái, bước chân không ổn định liền vô thức chạy theo như điên.

Một đám người loạng choạng vọt về phía cửa, khung cửa hẹp phát ra tiếng cọt kẹt gào thét.

Lưu Tư Tư, người cách xa NPC nhất, thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa khép lại thật chặt đã đem tiếng va chạm kịch liệt ngăn ở sau cánh cửa.

m thanh móng vuốt thú cào vào cửa vang lên từ phía sau, khiến sống lưng mọi người tê tại, tiếng hét to khàn khàn của ông lão truyền qua cửa, vang lên rõ ràng đến kinh người trong thôn làng yên tĩnh.

Trong nháy mắt, sau gáy của Tiêu Tiêu lập tức cảm thấy sởn gai ốc, adrenaline dâng cao nhanh chóng phủ lên trán cậu ấy một lớp mồ hôi mỏng. Cậu ấy hổn hển: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, gì vậy? Làm tôi sợ chết.”

Ai có thể nghĩ rằng một ông già gần chết vậy mà có thể đột nhiên nổi điên như thế.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tiêu nghiêng đầu hỏi Tần Phi.

Tần Phi giang tay, qua loa lấy lệ đáp: “Tôi cũng không biết.”

Rõ ràng những chuỗi tiền giấy đỏ đại diện cho người thân trước kia đó có địa vị không bình thường trong lòng các NPC, mà Tần Phi lại xui xẻo, vừa khéo đυ.ng vào họng súng.

Trình Tùng nhíu mày, nhìn mọi chuyện xảy ra thu hết vào mắt, hắn hơi cụp mắt xuống, nhìn Lăng Na một cách lạnh lùng.

Nghiêm chỉnh mà nói có vẻ như Lăng Na bất thình lình bị đổ lỗi lên đầu một cách bất ngờ.

Lăng Na không cam lòng nhưng không dám nói thêm gì, chỉ đành im lặng bước về phía Tần Phi.

Bây giờ tiếp tục thảo luận chuyện này cũng vô ích, Tần Phi cũng không có hứng thú trò chuyện, còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi bọn họ làm.

Thanh niên dường như không nghe thấy động tĩnh lớn trong căn phòng phía sau, hời hợt đi về phía trước: “Đi thôi, đến từ đường.”

Nhóm người chưa tỉnh hồn tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi dạo quanh nhà dân làng, chỉ tốn khoảng mười phút.

Cũng không lâu lắm, những người chơi thuận lợi tới từ đường của làng Thủ m.

Cánh cửa gỗ sơn đen xuất hiện trong làn sương mù dày đặc, trước cửa treo bốn chuỗi lục lạc bằng đồng.

Như những ngôi nhà khác trong làng, tiền giấy rơi rải rác trên mặt đất ở lối vào từ đường, số lượng thậm chí còn nhiều hơn bất kỳ ngôi nhà nào mà người chơi từng thấy, khi Tần Phi giẫm phải, nửa bàn chân gần như bị lõm vào.