Khống Chế Nhân Tâm [Vô Hạn]

Chương 11

“Ăn gì chưa?” Đây là tuyệt kỹ chào hỏi truyền thống giúp phá vỡ bức tường ngăn cách khi muốn làm quen người khác của nhân dân Hoa Quốc.

NPC này tuy rằng không nói rõ là người nước nào, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là người nước mình, đại khái cũng có thể chấp nhận chuyện này đi?

Tần Phi đến làm quen khiến Tiêu Tiêu sợ ngây người, đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy có người đến hỏi NPC “Ăn gì chưa?”

Chẳng lẽ đây là sự quyết đoán của nhân viên công tác tại Tổ Dân Phố sao?

Cũng không biết là vì cốt truyện có tình tiết này hay là bị Tần Phi làm phiền đến khó chịu, khi hướng dẫn viên du lịch nghe Tần Phi hỏi “Ăn không?” thế mà thật sự ngẩng đầu lên.

“Bữa tối hôm nay…sắp xếp ở…lễ đường làng Thủ m, mời mọi người… đi theo tôi.”

Một câu nói đứt quãng lại khiến cho người xem trong livestream nổi lên sóng to gió lớn.

“Đệt, có phải có vấn đề không? Tôi trước nay chưa bao giờ nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch của Tương Tây này có phản ứng lại với người chơi, còn mọi người thì sao?”

“Lần đầu tiên tôi thấy.”

“Tôi cũng là lần đầu tiên.”

“Hệ thống đâu? Đây là bug phải không? Đây chắc chắn là bug!”

“Giao diện thuộc tính của cậu ta cũng không đúng, sao giá trị SAN có thể hơn một trăm? Mẹ nó, đây còn là người sao.”

Có người xem còn lập tức báo cáo lỗi lên hệ thống.

Hệ thống trả lời rất nhanh.

m thanh máy móc lạnh như băng vang lên từ cái loa bên trên tấm màn sáng: “Qua kiểm tra đo lường, hành vi của NPC hướng dẫn viên du lịch phó bản Tây Hồ Nam không có gì lạ thường, vì chịu ảnh hưởng bởi kỹ năng thiên phú của người chơi nên mới trả lời lại. Giao diện thuộc tính của người chơi số hiệu 1000001 không có trục trặc, mọi thứ đều bình thường, buổi livestream vẫn tiếp tục.

Người xem tuy rằng có thể xem xét giao diện thuộc tính của người chơi, nhưng kỹ năng thiên phú lại là loại tin tức cấp cao, khán giả chỉ có thể nhìn thấy người chơi có mở ra được kỹ năng thiên phú hay không, lại không có cách nào biết rõ kỹ năng thiên phú của họ là gì.

Bởi vậy trước đó cũng không có ai nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch có hành vi khác thường lại nghĩ đến là do kỹ năng thiên phú của Tần Phi.

Đám đông đang vây xem linh thể trầm mặc một chút.

Một lúc sau, làn sóng nghị luận lại mãnh liệt nổ ra.

Thiên ngôn vạn ngữ đều hoá thành một câu hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Thông báo của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu Tần Phi.

[Chúc mừng người chơi Tần Phi đạt được thành tựu “Được hai trăm người follow”, hệ thống khen thưởng +10 điểm tích luỹ.]

[84 người mới follow tài khoản livestream của ngài.]

[Người chơi Tần Phi đã tiến vào khu vực tân thủ có lưu lượng chất lượng cao, hệ thống sẽ liên tục cung cấp cho ngài các hạng mục đề cử để tăng cấp của tân thủ, mong ngài không ngừng cố gắng.]

“...”

Thật ồn ào.

Ngoài mặt thì Tần Phi bình tĩnh đối diện với hướng dẫn viên du lịch, nhưng trong lòng đã sớm nhíu mày vô số lần.

m thanh thông báo khiến người ta phát phiền này có thể tắt đi không?

Nếu để người chơi khác nghe thấy lời độc thoại trong lòng của Tần Phi, có lẽ sẽ không nhịn được mà gõ mạnh vào đầu cậu.

Đây chính là thông báo mà nhiều người cầu còn không được!

“Đi cùng tôi.” Hướng dẫn viên du lịch lặp lại một lần nữa, hắn phe phẩy lá cờ nhỏ, dẫn một đám người chơi đi qua phía bên ngoài nghĩa trang.

Trì hoãn ở nghĩa trang hơn mười phút, bên ngoài sắc trời càng thêm tối hơn, nửa vầng trăng rằm treo trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện khuất sau tầng mây tản ra một màu trắng bệch không có sinh khí.

Hai bên đường trong thôn, từng hộ gia đình lần lượt sáng đèn lên.

Khi nãy còn không thấy nửa bóng người, vậy mà khi đêm xuống thì trong thôn trở nên náo nhiệt hơn không ít, các thôn dân ra khỏi nhà, đi lại khắp phố, trò chuyện với nhau, phơi quần áo, vẻ mặt họ thật thà dẫm lên tiền giấy rơi vãi ở khắp nơi.

Kỳ quái là khi đυ.ng phải một đại đội gồm 20 người đi trên đường, vậy mà không có lấy một dân làng nào ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, cứ như nhóm người này không hề tồn tại.

Tính theo tình tiết diễn ra từ đầu buổi livestream đến bây giờ, người chơi cũ và người chơi mới được phân chia hết sức rõ ràng, những người chơi vô cùng tự giác phân đội ngũ thành hai nửa, người chơi lâu năm sắc mặt trấn định đi phía trước, người chơi mới vẻ mặt cảnh giác mà giữ khoảng cách không xa không gần đi phía sau người chơi cũ.

Tần Phi mặt mày thản nhiên không chút chột dạ trà trộn vào giữa nhóm người chơi cũ.

Lễ đường phía tây thôn được nhắc đến trong miệng hướng dẫn viên du lịch, nằm ngay cạnh cửa thôn.

Phong cách kiến trúc giống hệt với nhà cửa của dân làng, lễ đường hình chữ nhật màu tím đen chiếm diện tích cực lớn, mảnh đất nhỏ trước cửa bị phủ kín một lớp tiền giấy dày, cửa lớn mở rộng, ánh sáng mờ nhạt từ trong phòng mơ hồ chiếu ra ngoài.

“Tới rồi.” Hướng dẫn viên du lịch đứng yên trước cửa lớn, tiếng nói tựa như chú ngữ nào đó đã thất truyền từ lâu: “Hoạt động mà mọi người sắp nhìn thấy, chính là lễ hiến tế lâu đời nhất của thôn, yến tiệc của thi vương.”

Hắn vừa nói vừa cất bước tiến vào bên trong lễ đường.

Dân làng đã chen chúc chật ních trong phòng.

Bên trong lễ đường được trang hoàng hoàn toàn khác với bên ngoài, sàn nhà lát gạch sứ mới tinh, trên trần nhà treo một chùm đèn thủy tinh phong cách kỳ dị.

Chính giữa căn phòng bày một loạt mấy chục bàn vuông nhỏ sát nhau tạo thành một cái bàn ăn thật lớn, trên bàn bày đầy các nguyên liệu nấu ăn, rực rỡ gấm hoa, đĩa ăn sạch sẽ sáng bóng, mùi thơm thức ăn xông vào cánh mũi.

Đèn chùm treo trên trần không được bật lên, trước mỗi chỗ ngồi đều được đặt một giá cắm ba cây nến trắng trong bóng đêm lặng lẽ thắp sáng.

Ánh nến khẽ lay động dù không có gió, ánh sáng mỏng manh nhẹ nhàng chiếu sáng lễ đường tối tắm.

“Ngồi.” Hướng dẫn viên du lịch nói rồi ngồi xuống cái ghế gần hắn nhất.

Hầu hết các vị trí đã có người ngồi, người chơi nối đuôi nhau ngồi vào bàn, số chỗ trống ít ỏi còn lại cũng được lấp đầy.

Dân làng ngồi trước bàn không nói một lời, an tĩnh mà rũ mắt nhìn chăm chú vào đồ ăn, không giao lưu dù chỉ là lời nói hay ánh mắt.

Sau khi ngồi xuống,Tần Phi liền ngẩng đầu lên, thấy bóng của mình bị ánh nến phóng đại vô số lần, chiếu lên bức tường màu xanh xám ở đối diện, giống một quái vật lúc nào cũng có thể há miệng ăn thịt người.

Có người chơi nhíu mày đánh giá hoàn cảnh trong phòng, cũng có người theo phản xạ có điều kiện mà nuốt nước miếng.

Mùi của các món ăn thật sự quá thơm, phảng phất như có thể kéo ra con sâu tham ăn nhất trong dạ dày mỗi người, đối với những người chơi đã trải qua một ngày vừa sợ hãi lại chưa có gì bỏ bụng, quả là có sức hấp dẫn trí mạng.

Thật sự thơm quá.

Tần Phi nhìn chằm chằm con vịt nướng béo ngậy trên bàn mà hít hít cái mũi.

Bỗng nhiên…

Có hai người chơi lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, vươn tay ra, tiến sát đến đồ ăn trên bàn như mất đi ý thức tự chủ.