Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 71: Vương gia vạn an (1)

Lễ cưới kết thúc, Mộ Tử Quân tạm thời giao lại Mộ thị cho cha mình lo liệu, dành ra một tháng thời gian đi hưởng tuần trăng mật với Bạch Tố Linh.

Sau khi trở về, cha Mộ vội trả lại Mộ thị như vứt bỏ của nợ, không nói hai lời lại xách lên vali cùng vợ mình lên đường đi du lịch.

Bạch Tố Linh không còn làm diễn viên nữa, xoay người nộp đơn vào Mộ thị, quang minh chính đại thông qua khảo sát được nhận vào. Đối với ai hoài nghi tại sao cô có thể thông qua, Bạch Tố Linh đều cười bảo, ba năm trước trong lúc rảnh rỗi đã tự học về quản trị kinh doanh, khiến ai cũng kinh ngạc nhìn cô.

Mộ phu nhân thật là thông minh!

Lui khỏi giới giải trí, sinh hoạt của Bạch Tố Linh cũng không có nhiều thay đổi, thậm chí còn có quy luật hơn, sáng cùng Mộ Tử Quân đi làm, chiều cùng về nhà, tối tập võ, cuối tuần ở bên nhau thư giãn.

Có rất nhiều người vẫn cho rằng cuộc sống hôn nhân của hai người sẽ không kéo dài được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, nhất là khi Bạch Tố Linh gả cho anh đã mấy năm nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì.

Nhưng bọn họ cứ chờ, chờ, chờ mãi, chờ đến khi hai người họ về già rồi lần lượt ra đi, bọn họ vẫn hạnh phúc như thuở ban đầu.

***

Nhiệm vụ chính: hoàn thành - khen thưởng: mười điểm sinh lực.

Nhiệm vụ khác: hoàn thành - khen thưởng: một điểm sinh lực.

Điểm sinh lực: 21/200

Điểm giao dịch: 0

Kho giao dịch: trống.

Âu Dương Nhã Linh nhìn bảng tóm tắt kết quả, trầm mặc một hồi lâu, khiến Ellie rốt cuộc nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi, "Ký chủ, chị đang nghĩ cái gì vậy?"

"Chỉ là có chút cảm thán thôi," Âu Dương Nhã Linh khẽ nói, "Lúc đầu khi làm nhiệm vụ chị không nghĩ gì nhiều, nhưng mà trải qua hai thế giới rồi, chị liền có chút không hiểu được suy nghĩ của các nguyên chủ."

"Suy nghĩ gì?"

"Các mục tiêu đều là thiên định nhân duyên của các nguyên chủ, bọn họ yêu đối phương đến thế, vậy mà có thể cam nguyện nhường ra cơ thể cùng nhân duyên của mình, nhờ người khác thế mình cùng đối phương yêu đương... Nếu là chị, chị liền không làm được."

Ellie trầm ngâm một lúc, trả lời, "Có thể là vì tình yêu của các nguyên chủ quá lớn, chỉ cần đối phương vui vẻ hạnh phúc, cho dù người kia nguyên bản không phải là mình bọn họ cũng có thể chấp nhận?"

"Thế thì bọn họ thật sự rất vĩ đại..."

Âu Dương Nhã Linh thầm nghĩ, nếu là cô, cô nhất định sẽ không làm được việc trơ mắt nhìn người con gái khác cùng người mình yêu thân mật yêu đương, nhất là khi người kia còn sử dụng chính thân thể của mình để yêu đương, chỉ vừa tưởng tượng thôi đã đủ để cô sởn cả da gà, ghê tởm bài xích không thôi.

"...Cũng có thể nguyên chủ tuy yêu nhưng sống không hạnh phúc, nhường ra cơ thể cùng nhân duyên sẽ vừa có thể nhìn người mình yêu cùng "bản thân" sống hạnh phúc bên nhau, vừa có thể nhanh chóng đi đầu thai sống cuộc sống mới?"

"..."

Âu Dương Nhã Linh còn đang cảm thán các nguyên chủ thật quá vĩ đại, nghe một lời này của Ellie, xúc động trong lòng liền giống như đột ngột bị đè áp xuống, nghẹn một hơi, không rõ nên bùng lên lại hay là thuận thế tan biến.

"Em vừa nói, chị liền thấy nguyên chủ có phần ích kỷ," Âu Dương Nhã Linh u oán nhìn cô.

Ellie vô tội chớp mắt.

Âu Dương Nhã Linh cũng chỉ là nhất thời cảm thán mà thôi, cảm xúc nhanh chóng bình thường trở lại, thay đổi chủ đề, "Hai tuần qua có chuyện gì xảy ra không?"

"Cũng có, nhưng không đặc biệt lắm," Ellie bắt đầu kể, "Cha mẹ chị vẫn ngày ngày đến thăm, tinh thần bọn họ chắc là đã tốt hơn, không còn khóc nhiều nữa. Trịnh Thiếu Hàn cách mấy ngày sẽ tới thăm chị, nội dung đối thoại vẫn như cũ, nhưng mà ở lần cuối cùng thăm chị, chính là tròn một tuần trước, hắn đã bị cha mẹ chị đuổi về, sau này không cho phép đến nữa."

"Sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra hắn nɠɵạı ŧìиɧ?" Âu Dương Nhã Linh kinh ngạc.

Không đúng a, hắn hiện tại đang áy náy hối hận muốn quay đầu, sao cha mẹ cô có thể nhìn ra được cái gì chứ?

"Đúng vậy, là do các bạn chị nói," Ellie trả lời.

"Ai?"

"Em cũng không biết, nghe giọng thì có ba nam hai nữ. Lúc bọn họ đang trò chuyện thì có một người tên là Tiểu Hồng đột nhiên nói Trịnh Thiếu Hàn với Cung Yểu có vẻ như có một chân, những người còn lại liền kinh ngạc phẫn nộ cùng Tiểu Hồng bàn luận. Có người bảo không thể nào, có người bảo anh ta cũng cảm thấy hai người nọ có vấn đề. Bọn họ nói chuyện quá hăng say, vô tình bị mẹ chị lúc vào phòng nghe được."

Âu Dương Nhã Linh tựa như kinh ngạc tựa như không, nếu cô có thể nhìn ra thì người khác nhìn ra được cũng là điều dễ hiểu.

"Sau đó thế nào?"

"Mẹ chị gặng hỏi bọn họ, Tiểu Hồng với người nam nhân kia kể ra những điều mình quan sát được với suy đoán của họ. Sau đó mẹ chị gọi điện cho ba chị kể lại, tiếp đó nữa thì Trịnh Thiếu Hàn tới thăm, bị cha mẹ chị bắt gặp mắng xối xả rồi đuổi về."

"Hahaha," Âu Dương Nhã Linh không khách khí sung sướиɠ cười, "Dựa theo tính cách ba mẹ chị, hẳn Trịnh gia với Cung gia cũng sẽ không thể tiếp tục yên ổn mà phát triển nữa. Hừ! Chị phải nhanh chóng tỉnh lại rồi tận tay cho hai người họ một bài học mới được. Hy vọng đến lúc đó cha mẹ chị vẫn chưa tận diệt bọn họ. Ellie, đi thôi, chúng ta đến thế giới tiếp theo!"

Ellie lại không mở miệng thông báo chuẩn bị truyền tống như mọi lần mà lại không đầu không đuôi dò hỏi, "Ký chủ, chị có ổn không?"

Âu Dương Nhã Linh cho rằng cô đang hỏi về hai người Trịnh Thiếu Hàn với Cung Yểu liền vô tư cười, "Đương nhiên là ổn, đi thôi."

"Vậy được rồi... xin chị hãy chuẩn bị sẵn sàng. Quá trình phong ấn ký ức và truyền tống sẽ song song bắt đầu sau năm giây đếm ngược. Năm, bốn, ba, hai, một, truyền tống!"

***

Kinh thành Hiên Viên quốc, Càn Khôn cung, Ngự Thư phòng.

"Đệ hẳn cũng rõ băn khoăn của ta đối với Tô tướng," Hoàng đế ngồi trên long ỷ, một bộ thản nhiên như đang nói chuyện phiếm với người trước mặt, trong ánh mắt lại lộ rõ nghiêm túc.

Nam nhân còn lại thân mặc mãng bào màu tím than thêu hoa văn phúc lộc thọ, chắp tay đối với vị đang ngồi ở phía trên cung kính nói, "Thần không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ."

Hoàng đế bất đắc dĩ nói, "Ngũ đệ, ta đã nói ngươi rất nhiều lần rồi, khi chỉ có hai người ta ngươi, ngươi không cần phải quy củ cung kính như vậy."

"Quân thần khác biệt, thần đệ không dám ỷ vào sủng ái của hoàng huynh mà quên mất lễ nghĩa," tuy là nói vậy, xưng hô của nam nhân cũng đã thay đổi, vẻ cung kính nhạt bớt, ôn hòa phong nhã lại thêm một phần.

Hoàng đế phất tay, "Thôi, đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu."

Nam nhân suy nghĩ một lúc, trả lời, "Tô tướng là người có tài," ngước mắt thấy Hoàng đế vẫn nhìn mình, hắn đành nói tiếp, "Hắn làm quan chính trực, vì quốc vì dân, tuy có dã tâm nhưng vẫn rất nể sợ hoàng gia, chỉ là không rõ hắn thật sự không có tâm tư gì hay là ẩn giấu quá sâu."

Hoàng đế gật đầu đáp lời, "Năm đó tại cuộc chiến tranh giành đế vị, hắn nhưng lại chọn phe Thái tử. Tuy rằng đến giây phút cuối cùng vì một nguyên nhân mà chuyển sang phe ta, không những cung cấp rất nhiều thông tin quan trọng mà còn đồng ý vì ta làm gián điệp bên Thái tử, vì thế chúng ta mới có ngày hôm nay.

Hiện tại ta mới lên ngôi không lâu, quyền lực còn chưa thu hồi toàn bộ, Tô tướng lại là một nhân tài, về lý về tình ta đều không thể phế hắn. Nhưng mà sự lựa chọn ban đầu của hắn năm đó vẫn là một cái gai trong lòng ta, nhất là khi ta tra ra được nguyên nhân khiến hắn chuyển phe."

Nam nhân nghi hoặc, "Không biết nguyên nhân đó là gì?"

Hoàng đế cười một tiếng, tựa như chế nhạo, lại tựa như cảm khái, "Bởi vì hắn phát hiện, Thái tử thế nhưng có sở thích da^ʍ ô ấu nữ, nhất là thiếu nữ tầm mười đến mười hai tuổi, mà tiểu nữ nhi của hắn năm đó vừa vặn mới mười hai tuổi bị Thái tử nhìn trúng, dự định sau khi kế vị sẽ tuyên nàng vào cung."

Năm đó Thái tử đã sắp chiến thắng đến nơi, nhưng vì Tô tướng đột ngột phản bội, không những giúp Tiên đế sống lâu thêm hai năm, mà trong hai năm này còn giúp Hoàng đế chuyển bại thành thắng.

Thấy nam nhân vì tin tức mình vừa nói mà kinh ngạc đến mức một thân ôn nhã đều không duy trì nổi, Hoàng đế nói tiếp, "Cho nên, nguyên nhân hắn chọn ta không phải vì cảm thấy ta có tài hơn Thái tử, cũng không vì cảm thấy ta sẽ làm một vị Hoàng đế tốt hơn Thái tử, mà chỉ vì tiểu nữ nhi của hắn mà thôi."

Nam nhân lập tức nói, "Hoàng huynh sao có thể tự nói mình như vậy? Chỉ lấy một điểm về sở thích hoang đường này của hắn, hắn đã không xứng trở thành Đế vương, huống chi so sánh trên mọi mặt, hắn còn thua xa hoàng huynh rất nhiều."

Hoàng đế hơi cười, không tỏ vẻ gì trước lời này của hắn , "Cho nên ta đối với Tô tướng không thể hoàn toàn tin tưởng là có lý do... Một người không vì ta mới chọn ta, ta sao có thể an tâm?"

"Không biết hoàng huynh đã có ý định gì?"

Hoàng đế nhìn thẳng nam nhân, tựa tiếu phi tiếu nói, "Ngũ đệ, ngươi có bằng lòng giúp trẫm san sẻ gánh nặng này không?"

Thấy Hoàng đế đột nhiên thay đổi xưng hô, nam nhân vội vàng đứng dậy, cung kính cúi đầu nói, "Thỉnh bệ hạ giao phó, thần đệ tất không chối từ."

Hoàng đế vừa lòng nói, "Ngũ đệ năm nay đã mười chín, trong phủ cũng nên có một nữ chủ nhân. Nếu Tô tướng đã yêu thương tiểu nữ nhi của hắn như vậy, chi bằng ta đem nữ nhi của hắn gả vào hoàng gia, như vậy hắn sẽ bị buộc chặt với chúng ta, ta tạm thời sẽ không cần phải ưu sầu vì chuyện này nữa."

Mặc dù chưa nói rõ, nam nhân cũng đã hiểu, lập tức nói, "Thần đệ nguyện ý lấy nàng."

"Nếu không phải ta chỉ mới đăng cơ, không thích hợp tuyển phi, Hoàng hậu lại là nữ nhi Hồ tướng, ta cũng không nỡ để ngũ đệ đến gánh vác chuyện này. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta đã cho người điều tra qua, Tô nhị tiểu thư là người tri thư đạt lễ, ôn hòa nhã nhặn, dung mạo cũng không tồi, sẽ không ủy khuất ngươi."

Tô tướng là Tả tướng, vẫn luôn cùng Hồ Hữu tướng không hợp nhau. Trong cuộc chiến tranh vị, cả hai vị thừa tướng đều đóng góp sức lực rất lớn giúp hắn. Nếu hắn nạp nữ nhi Tả tướng vào cung thì không thích hợp, nhất là dựa vào gia thế, hắn ít nhất phải cho nữ nhi Tả tướng phân vị Quý phi, khi đó cả hai nhà đều sẽ có ít nhiều oán hận đối với hắn.

Nam nhân cũng hiểu được điều này, chân thành đáp, "Có thể thay bệ hạ phân ưu, thần đệ tuyệt không ủy khuất."