Đích Nữ Tâm Kế

Chương 2

Nàng chạy phi ngựa như bay đến cuối đường Khang Bình, kéo trụ dây cương, không biết nên đi hướng nào liền nghe thấy hai gã dân chúng mặc bố y chạy chậm tới, nói ngoài ngoại ô đang có chém gϊếŧ, báo cho mọi người đêm nay không cần đi ra ngoài. Nghe xong, nàng kéo đầu ngựa, nhanh chóng chạy vội hướng ngoại ô. Khi nàng tới ngoại ô, rất xa liền thấy trượng phu đang ôm thứ muội của nàng chỉ huy trận chém gϊếŧ này, mà đối tượng bị chém gϊếŧ lại là phụ thân cùng đệ đệ của nàng . Lòng của nàng giống bị xé nát, nháy mắt hận ý ngập tràn, nàng nhảy xuống ngựa chạy về hướng phu quân, lại kinh hãi thấy đệ đệ chặn một đao cho phụ thân , huyết tươi nhiễm đỏ tuyết bào, trong nháy mắt nàng không kịp kinh hô ra tiếng, một lão già đã dùng đao chặt đứt đầu phụ thân nàng: "Không!"

Nàng kêu thảm, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên dữ tợn, giá y đỏ thẫm có chút quỷ dị "Phụ thân, phụ thân!"

Nữ tử nghiêng ngả, lảo đảo chạy qua. Nhưng lại bị phu quân nàng nhìn thấy, nam tử thập phần lo lắng hô "Mau, ngăn nàng lại, không được thương tổn nàng"

Nháy mắt liền có vài tên thủ hạ bắt được nàng. Nhưng vào lúc này, đệ đệ của nữ tử vừa nhìn thấy nữ tử, lại bị người phía sau dùng một kiếm đâm xuyên tim, mà người nọ đúng là thủ hạ ngày thường hắn tín nhiệm,"Trưởng tỷ, đi mau --"

"Không -- Mộ Thành, Mộ Thành -- không không --"

Nháy mắt, cặp mắt vốn dịu dàng của nữ tử lại bao hàm lệ khí của cả cuộc đời nàng nhìn về phía Quan Cốc, Quan Cốc bị kinh hoảng lui về phía sau một bước, trên mặt lại nổi lên ôn hòa, thở dài nói:"Mộ Linh, ngươi như thế nào lại thông minh như vậy, cái ả đàn bà Triệu di nương ngu xuẩn kia không biết tính toán liều lượng, thời gian, lại làm cho ngươi biết được toàn cục. Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói cho ta biết Diệp gia bảo tàng ở đâu, ngươi vẫn là chính thê của ta ở Khang Bình Hầu phủ , ta sẽ bảo đảm cuộc đời sau này của ngươi không có gì phải lo lắng."

Thời điểm Quan Cốc nói ra lời này cũng không có chú ý tới ánh mắt của nữ tử bị hắn ôm vào trong lòng chợt lóe lên hận ý, nàng đúng là nữ nhi của Lưu di nương của Trấn Viễn Hầu phủ, Diệp Mộng Dao.

"Quan Cốc! Ngươi hại ta cửa nát nhà tan chỉ vì muốn có Diệp gia bảo tàng! Tại sao lại là Diệp gia bảo tàng? Uổng cho ta dùng một mảnh chân tình đối đãi ngươi, nguyên lai, ngươi bất quá là đang lợi dụng ta! Ha ha ha ha ha ha ha, ta và ngươi có thù không đội trời chung, chẳng sợ hồn phi phách tán, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Ta dù có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi!--"

Quan Cốc đang muốn nói gì đó, Diệp Mộng Dao bên cạnh lại túm túm tay áo hắn nói!: "Thế tử, nơi này không nên ở lâu, cũng không tiện hỏi chuyện, trước đem nàng mang về Hầu phủ, sau đó tinh tế đề ra nghi vấn cũng không chậm."

"Diệp Mộng Dao, ngươi cũng sẽ không được chết tử tế , ngươi cấu kết ngoại nhân hại chết phụ thân cùng ca ca của mình, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng --!"

"Tỷ tỷ , ngươi như thế nào lại oan uổng ta , uổng phí ta vừa mới cầu tình cho ngươi, ngươi thế nhưng lại nói ta như vậy. Ô ô ô ...ta thật sự rất thương tâm." Nhưng vào lúc này, Quan Cốc lên tiếng ,

"Người tới, đem nàng trói đưa lên xe ngựa, mang về Hầu phủ." Diệp Mộ Linh rưng rưng nhìn thi thể phụ thân cùng đệ đệ, nhớ tới mẫu thân ương ngạnh lại cực kỳ yêu thương nàng , không khỏi xiết chặt nắm tay, cắn chặt răng, thề muốn báo mối huyết hải thâm thù này.

Nàng bị đưa lên một chiếc xe ngựa, bị dây thừng buộc chặt, mà Quan Cốc cùng Diệp Mộng Dao lại ngồi trên một chiếc xe khác, Diệp Mộng Dao rúc vào trong ngực Quan Cốc , ôn nhu nói:"Thế tử, không bằng ta đi khuyên nhủ trưởng tỷ, để nàng sớm nói ra nơi ẩn giấu bảo tàng, ta với nàng dù sao cũng là tỷ muội, ta nói chuyện ít nhiều cũng có chút tác dụng ."

Đầu Diệp Mộng Dao luôn cúi xuống, Quan Cốc liền xem nhẹ ghen tị nồng đậm cùng tàn nhẫn trong mắt nàng. Suy tư một lát, liền đáp ứng , dù sao bảo tàng to như vậy lại gần ngay trước mắt, ai có thể không nóng lòng. Diệp Mộng Dao mang theo nồng đậm hận ý cùng ghen tị, vặn vẹo thân hình như rắn nước của nàng, từng bước từng bước đi tới xe ngựa Diệp Mộ Linh , thuận tiện hướng người hầu muốn một bàn cơm canh, thấy thứ muội ghê tởm của nàng đi lên xe đến, Diệp Mộ Linh hai mắt thẳng tắp bắn về phía nàng (Diệp Mộng Dao).

"Ngươi phản bội gia tộc, phản bội thân nhân, ngươi có thể có được cái gì tốt đẹp? Mất đi bảo hộ của gia tộc, ai có thể giúp đỡ ngươi, trong nhà cung cấp cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng ngươi, ngươi lại cấu kết ngoại nhân sát hại mọi người -- ngươi sẽ gặp báo ứng , ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng --"

Vốn ánh mắt Diệp Mộng Dao có chút né tránh nay lại tức giận nhìn về phía trưởng tỷ của nàng , khí thế bức người chất vấn "Gia tộc bảo hộ? Hừ, trong mắt phụ thân cho tới bây giờ cũng chỉ có trưởng tỷ ngươi, ăn mặc của ta đều là đồ thừa ngươi chọn lựa xong còn lại, thời điểm ta bị người khác khi dễ , gia tộc như thế nào không bảo hộ ta. Hảo, cái này ta nhận thức , vì sao ta thật vất vả yêu thương một người nam nhân, ngươi đều phải theo ta tranh? Mẫu thân của ta ở nhà bị mẫu thân của ngươi chèn ép tới nói cũng không dám nói lớn tiếng, ngay cả Trấn Viễn Hầu tương lai cũng là thân đệ đệ của ngươi, dựa vào cái gì mọi thứ của ngươi đều tốt hơn ta, ngươi sinh ra đã mỹ mạo hơn người, vì sao còn muốn tranh phu quân với ta?"

Diệp Mộ Linh lạnh lùng nhìn về phía nàng nói:"Ta không biết ngươi thế nhưng lại hận ta đến vậy, ngày thường ngươi cùng mẫu thân của ngươi lén lút, ta cùng với mẫu thân cũng không rảnh rỗi để ý tới, cũng không nghĩ tới các ngươi lại ngoan độc đến mức này! Bảo tàng theo lời Quan Cốc là sao?"

Diệp Mộng Dao khinh thường nói: "Hừ, này còn may nhờ hảo nha đầu Quất Cầm của ngươi, nghe trộm được phụ thân cùng mẫu thân của ngươi nói chuyện, phụ thân ngươi nói, Diệp gia bảo tàng sẽ do đích trưởng nữ của Diệp gia kế thừa, người có duyên sẽ mở được bảo tàng. Ta liền đem này tin tức nói cho Quan thế tử, thế tử, tính luôn cả ta cùng với mẫu tử Triệu di nương cùng nhau thiết kế nên cục diện này, ngươi nhất định tò mò vì sao mẫu tử Triệu di nương cũng tham dự phải không, kỳ thật bọn họ đã sớm tìm thế tử làm nơi nương tựa , chỉ khi nào phụ thân cùng đệ đệ của ngươi qua đời, mới đến phiên nhi tử của Triệu di nương Diệp Triển Bằng kế thừa vị trí hầu gia , mà ta cùng với các nàng cũng đạt thành hiệp nghị, các nàng sẽ chân chính trở thành hậu thuẫn, giúp cho ta đứng vững gót chân ở Khang Bình Hầu phủ -- mà hết thảy mọi chuyện này, đều là muốn phá hủy ngươi ! Cho nên ngươi chỉ có thể chết!"

Nói đến thời điểm này, hai mắt Diệp Mộng Dao đỏ bừng, thấp giọng rống lên, tay run run trực tiếp cầm bầu rượu chứa hạc đỉnh hồng, bóp miệng Diệp Mộ Linh, mạnh mẽ đổ vào, một bên đổ rượu một bên quát to :"Vị trí chính thê chỉ có thể là của ta, chỉ có thể là của ta! Ngươi đi chết đi -- ta không cần cái gì bảo tàng, ta chỉ muốn hắn! Ngươi đi chết đi -- đi tìm chết đi!"

Diệp Mộ Linh giãy dụa tránh né, Diệp Mộng Dao liền thô lỗ nắm tóc nàng làm da đầu nàng đau đớn, rượu độc cay xè vừa chảy vào trong miệng của nàng, nước mắt không kiềm chế được liền chảy xuống, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt kia bao hàm là hận, là cừu hận ngập trời, cùng với không cam lòng của nàng. Rất nhanh, khóe miệng của nàng tràn ra máu đỏ tươi, nàng nhìn Diệp Mộng Dao, quỷ dị nở nụ cười, "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp không thể có được người ngươi yêu, ta cho dù chết cũng sẽ trở thành ác mộng trọn đời ngươi! Ha ha ha ha ~"

Ý thức trong nháy mắt liền tiêu tán , tràn ngập trong nàng là không cam lòng, nếu hết thảy có thể trở về quá khứ, nếu ta có thể sống lại, ta nhất định khiến bọn họ chết không được tử tế

-- (Lời của tác giả) ------ đề lời nói với người xa lạ ------ Lần đầu tiên viết văn, phát hiện thật sự rất vất vả ~ viết không tốt, hy vọng mọi người không cần ném đá ta ta.... ==