Chương 6: Bàn chân play~, dưới bàn ăn con trai dùng chân cọ xát c ặc bự của ba ba, nửa đêm bò vào ổ chăn của ba ba cầu cᏂị©Ꮒ
Hôm sau, Từ Đức Dụ giật mình rất sớm, chỉ mới tờ mờ sáng thôi, hắn nhắm mắt lại định ngủ thêm chốc lát nhưng không tài nào ngủ được nên thức dậy đi làm cơm sáng luôn.
Sau đó không lâu, Từ Hạo bị tiếng động trong phòng bếp đánh thức, cậu cũng không ngủ tiếp được nữa nên xuống giường mặc quần áo vào rồi xếp gọn chăn nệm bỏ vào hộc tủ. Mở cửa phòng ngủ ra ngoài, Từ Hạo thấy ba ba đang bận rộn trong bếp thì đột nhiên nhớ tới tối hôm qua, trong lòng vừa xấu hổ lại ngọt ngào.
Từ Hạo đi qua phòng bếp để đi ra nhà vệ sinh, lúc đi ngang người ba ba thì thẹn thùng liếc hắn một cái rồi mới chạy biến.
Lúc Từ Đức Dụ mới thấy con trai thì hơi hoảng loạn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thấy con trai đã mở cửa nhà đi WC mới thở phào nhẹ nhõm. Tới bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra được tại sao hôm qua lại xảy ra chuyện như kia nữa. Tối hôm qua hắn chưa nói tròn câu đã bị con trai mang trật đường ray, hắn không hiểu tại sao khi mà hắn chỉ muốn kiểm tra vết thương cho con trai lại biến thành dùng ngón tay cắm bắn cậu, mà việc kinh khủng chính là c ặc hắn đã cương! Hắn không dám thừa nhận bản thân nảy sinh du͙© vọиɠ với con trai ruột của mình nên chỉ cảm thấy này là do bản năng của đàn ông, nửa người dưới của đàn ông không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi. Tối hôm qua trong lòng hắn rối như mớ bồng bông nên cũng không quản con c ặc đã cương cứng ngắc của mình, tuy nó sưng to khó chịu cũng không để ý nổi, cho tới lúc hắn ngủ quên mất thì c ặc bự mới chậm rãi mềm xuống.
Từ Đức Dụ miên man suy nghĩ một hồi lâu trong phòng bếp, lúc này Từ Hạo đã vệ sinh cá nhân xong, đã soạn chén đũa ra bàn ăn.
Chỉ trong lát sau cơm đã chín, Từ Đức Dụ mở nắp vung lên xới cơm, tìm đồ nhắc muốn mang nồi cơm lên bàn, Từ Hạo đưa tay định giúp đỡ thì bị hắn ngăn lại "Để ba bưng là được rồi, phỏng con đó"
Trong lòng Từ Hạo ngọt ngọt ngào ngào đi ra bàn ăn ngồi xuống, sắp chén đũa cho cả hai.
Ba con hai người yên lặng ăn sáng, đôi mắt to tròn của Từ Hạo lấp lánh ánh nước, thường thường nâng mi liếc ba cậu một cái, Từ Đức Dụ ngồi đối diện cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của con trai nhưng không dám nhìn thẳng cậu, cúi đầu xuống ăn bánh bao.
Từ Hạo thấy ba ba né tránh ánh mắt của mình thì lóe lên ý xấu, cười xấu xa một cái, giơ một cái chân trần qua chỗ của ba ba.
Từ Đức Dụ đang tập trung ăn bánh bao bỗng cảm thấy cẳng chân của mình bị đυ.ng chạm, có gì đó mềm mại đang cạ ca dưới chân hắn, Từ Đức Dụ cúi xuống nhìn thì thấy là cái chân thôn dài trắng nõn của con trai.
Từ Đức Dụ là một tên nông dân thật thà có hơi ngốc nữa, vợ lại bỏ đi từ mau nên không nhận ra hành động này biểu thị cho con trai đang cố câu dẫn mình, chỉ đưa chân mình sang kế bên tránh đi, sau đó lại cảm thấy con trai giơ một cái chân khác đặt lên chân hắn, rê từ mắt cá chân lên trên mà cọ cọ.
Từ Đức Dụ còn tưởng con trai muốn chơi đùa cùng hắn nên bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, mắng yêu "Đừng nghịch"
Từ Hạo bị chọc giận, cười lạnh một cái rồi trực tiếp giơ chân, đưa tay vịn bàn đưa chân lên cao hơn, duỗi bàn chân dẫm một cái không nhẹ không nặng lên túp lều nhỏ ngay háng của ba ba.
"Tê..."
Từ Đức Dụ bị dẫm thì hít hà một hơi, đêm qua c ặc bự không được thỏa mãn, bây giờ bị châm ngòi lên thì lạp tức đáp lại ngay, nó dựng đứng lên liền! Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, bàn chân của con trai đang đặt trên c ặc hắn cách một lớp quần, chân cậu trăng nõn mềm mại, ngón chân thon dài, mu bàn chân đầu đặn, hắn lại suy nghĩ miên man: chân của con trai vậy mà cũng thật đẹp.
C ặc bự dưới chân con trai đã cương cứng, Từ Đức Dụ xấu hổ đỏ mặt, hắn nắm lấy bàn chân của con trai nói "Hạo Hạo, không cho nghịch nữa"
Bàn chân non mềm bị bàn tay to thô ráp nắm lấy làm cho cậu ngứa ngáy tê dại, Từ Hạo híp đôi mắt to tròn long lanh cười nói "Ba~, chân con ngứa quá, ba gãi gãi cho con đi"
Từ Đức Dụ nghe lời đưa tay gãi mấy cái, Từ Hạo cười khanh khách lác cổ chân né tránh, ngón chân thì cố ý cọ qua cọ lại cái lều nhỏ nhô lên kia, càng cọ nó càng nhô cao hơn, Từ Đức Dụ đè lại bàn chân đang làm loạn của cậu, đỏ mặt tía tai nói "Được...được rồi..."
"Ba~, ba cương lên rồi"
Từ Đức Dụ nghe vậy thì càng xấu hổ, đôi mắt liếc loạn xạ không dám nhìn con trai.
"Để con giúp ba đi"
"Không...không cần đâu"
"Không sao đâu ạ, cũng không có gì nghiêm trọng, ba con giúp đỡ lẫn nhau là chuyện hết sức mình", Từ Hạo làm bộ như thường nói.
...bình thường, sao? Từ Đức Dụ bị mệ hoặc, tuy cảm thấy có gì đó không đúng nhưng trong nhất thời không biết phản bác lại như thế nào.
Không đợi Từ Đức Dụ suy nghĩ quá nhiều, Từ Hạo đã đưa ngón chân xoa nắn lên háng hắn.
Từ Đức Dụ bị xoa c ặc thì đã bắt đầu thở dốc, chân không thể so sánh được với tay, không thể linh hoạt khống chế, so với khi dùng tay tuốt c ặc thì khó tránh được khi nặng khi nhẹ, nhưng mà mang lại một cảm giác sung sướиɠ hoàn toàn khác biệt.
Từ Đức Dụ sướиɠ đến mê muội đầu óc, bỗng nghe con trai mềm mại oán giận "Ba~, vải quần của ba cứng quá, cọ chân con đau, ba cởϊ qυầи xuống một chút đi mà, được không?"
Lúc này đầu óc của Từ Đức Dụ không tỉnh táo lắm, nghe con trai yêu cầu thì không do dự mà tuột quần xuống liền, c ặc bự sưng to tím đỏ lạo tức bật ra đập vào bàn chân trắng nõn của Từ Hạo, trong nhất thời cả hai ba con đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Từ Đức Dụ đưa tay vuốt ve mu bàn chân trắng mềm của con trai, cúi đầu nhìn con c ặc thô to tím đỏ đang dính sát lòng bàn chân trắng hồng của cậu, màu sắc đối lập mãnh liệt đạp vào mắt làm hắn vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người lập tức nóng phừng lên, cảm giác bây giờ toàn bộ đều tập trung về dưới háng. Từ Đức Dụ nhìn ngón chân của con trai như có như không xoa nắn c ặc bự của hắn đã không làm chủ được bản thân, đưa tay đem c ặc bự của mình và lòng bàn chân của con trai ôm lấy sát vào nhau.
Lòng bàn chân của con trai hơi lõm vào đang dính lấy c ặc bự của hắn, hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai mắt hắn đỏ ngầu, thị giác và xúc giác cùng lúc tập kích làm kɧoáı ©ảʍ bùng lên, hắn nứиɠ muốn nổ c ặc vậy, Từ Đức Dụ không tự chủ mà ưỡn mông, đem c ặc bự cắm vào rút ra khoảng không gian nhỏ hẹp giữa tay hắn và lòng bàn chân của con trai.
Ba con Từ Đức Dụ cách một cái bàn ăn chơi hơn hai mươi phút, tiếng thở dốc nặng nề của dèn ông trưởng thành và tiếng rêи ɾỉ trong trẻo kiêu mị của thiếu niên quấn lấy nhau vang vọng khắp cả căn phòng. Lòng bàn chân của Từ Hạo đều bị cọ đỏ hết trơn, lúc này vừa hồng vừa ngứa, không lâu sau Từ Đức Dụ cao trào trên lòng bàn chân của con trai, hắn đỉnh mạnh một cái rồi bắn tinh lên ngón chân cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nhiều văng cả lên mu bàn chân cậu luôn.
Lúc này gương mặt của Từ Hạo ửng đỏ, mắt giăng đầy hơi nước, thấy ba ba đã bắn ra thì mềm mại làm nũng "Ư ~...chân dơ hết rồi..."
Từ Đức Dụ đỏ mặt, vội vàng rút giấy ăn trên bàn cẩn thận lau khô chân cho cậu, sau đó lâu lung tung cho c ặc bự đã mềm xuống của mình.
Từ Hạo rút chân của mình về, giơ chân hơn hai mươi phút làm cậu vừa tê vừa mỏi, lòng bàn chân đau ngứa nữa chứ. Từ Đức Dụ cũng kéo quần lên, hai ba còn lại tếu tục cúi đầu ăn sáng. Thời tiết mùa hè khá nóng nên cơm canh vẫn còn ấm, ăn vào vừa vặn không nóng cũng không lạnh, hai người nhanh chóng ăn xong, sau đó Từ Đức Dụ đi làm.
Buổi tối, Từ Hạo đã nấu xong cơm tối chỉ chờ ba ba về ăn, vừa mới dọn chén đũa lên bàn đã thấy ba cậu mở cửa vào nhà.
Từ Đức Dụ thất thần đi rửa tay rửa chân, sáng nay chị dâu lại gọi điện thoại cho hắn, hỏi thăm hắn nghĩ như thế nào rồi, trong khi hắn còn đang im lặng chưa biết trả lời thế nào thì bà đã vội lên tiếng: Không sao, không vội, từ từ rồi trả lời cũng được. Từ Đức Dụ nói cảm ơn sau đó tắt máy.
Thật ra sáng nay khi bắn tinh lên chân con trai xong hắn đã hối hận, tối hôm qua có thể lấy cớ là giúp con trai kiểm tra vết thương, vậy buổi sáng giải thích như thế nào đây, trong lòng hắn rối như tơ vò, một bên là chắp vá cùng người phụ nữ khác, một bên là lσạи ɭυâи với con trai hắn cưng chiều mười mấy năm nay?
Từ Hạo cười cười nhìn về phía ba ba "Ba, cơm nước ô kê rồi, ba rửa tay rồi ăn nè"
Từ Đức Dụ lên tiếng đáp "ừ", nhanh chóng rửa tay lẹ lẹ rồi ngồi vào bàn ăn cơm như mọi khi.
Sau khi ăn xong, cả hai lần lượt đi tắm rồi lên giường nằm xuống.
Tắt đèn, hai người cùng nhắm mắt lại nhưng không ai ngủ cả.
Tâm tư của Từ Hạo đang nhảy nhót, l ỗ đít của cậu đã lành hẳn rồi...nếu ba ba cậu muốn, cậu sẽ cho.
Cậu loi nhoi lết sát lại ba ba, nghiêng người ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.
Từ Đức Dụ cứng đờ trong nháy mắt nhưng rất nhanh đã thả lỏng.
Từ Hạo thấy ba ba không có động tĩnh gì thì tay nhỏ lập tức không thành thật, vuốt ve cơ bụng vào cái rồi lần mò xuống dưới.
Bỗng Từ Đức Dụ đưa tay ngăn lại cái tay nhỏ hư hỏng đang muốn lần mò vào qυầи ɭóŧ của hắn, để lại lên người cậu rồi mở to mắt nhìn chằm chằm nóc mùng, nhẹ giọng nghiêm túc nói "Hạo Hạo, con đừng làm như vậy, hai chúng ta là ba con, không thể làm chuyện như này được, con còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa hiểu, chờ khi con trưởng thành rồi, cưới một người vợ hiền sinh một đứa con kháu khỉnh mới là chuyện con nên làm"
Vốn dĩ gương mặt Từ Hạo đang đỏ bừng do xấu hổ thì bay giờ đã trắng bệch, cậu cắn môi nói "Không, không phải", cậu nằm lên ngực của ba ba, tay nhỏ run rẩy nắm lấy vạt áo hắn "Ba, chúng ta không thể, không thể ở bên nhau cả đời sao, chỉ hai người chúng ta?"
Từ Đức Dụ lòng đau như cắt, nhưng vẫn cố nhẫn tâm nói "Không thể"
Nước mắt vỡ đê, từng giọt từng giọt rớt xuống từ đôi mắt to tròn của con trai làm Từ Đức Dụ đau lòng vô cùng, nhưng vẫn nằm im không động đậy, Từ Hạo ngồi dậy chui trở lại ổ chăn của mình, quay lưng lại với ba ba cắn môi khóc không thành tiếng.
Từ Đức Dụ nghe tiếng nức nở như mèo con kế bên cũng không đành lòng, lại không nói gì cả, trằn trọc khó ngủ đến nửa đêm, chờ tiếng khóc của cậu ngừng hẳn, thật lâu sau hắn cũng không ngủ được.