Chương 4: Khẩu giao, tức giận nói ra sự thật hôm trước, sau đó con trai chủ động bú c ặc cho ba ba.
Buổi tối, khi Từ Đức Dụ về nhà thì thấy trong nhà im ru, hắn vào phòng bếp không thấy ai nên đi qua phòng ngủ, thấy con trai nằm trên giường trùm chăn kín mít, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bây giờ lại đỏ bừng, môi miệng trắng bệch, hắn vội rút khăn lau tay cho sạch rồi sờ lên trán cậu.
Cảm thấy trán cậu khá nóng, có lẽ con trai sốt rồi.
Từ Đức Dụ vội vàng lục tủ kiếm nhiệt kế, cầm trên tay lắc lắc mấy cái rồi đặt vào nách của Từ Hạo.
Từ Hạo có nghe được tiếng ba ba trở về nhà nhưng đôi mắt lại không mở ra nổi, cả người cậu vô cùng đau nhức, đặc biệt là lỗ nhỏ phía dưới, toàn thân rét run từ trong xương thịt, đầu óc cũng choáng váng mơ mơ màng.
5 phút sau, Từ Đức Dụ rút nhiệt kế ra đưa lên xem, 38 độ 6.
Con trai cưng sốt cao quá, Từ Đức Dụ vội vàng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ trong thôn tới nhà khám bệnh cho cậu, chích cho cậu một liều hạ sốt.
Thừa dịp bác sĩ chưa tới, hắn tranh thủ thời gian lẹ tay lẹ chân đi nấu cơm chiều.
Bác sĩ tới cũng khá nhanh, Từ Đức Dụ chưa nấu cơm xong đã tới nhà rồi, bấy giờ trời đã tối mịt, nhìn không thấy năm ngón tay luôn. Hắn chạy nhanh mở cửa rào rồi dẫn đường cho ông vào khám cho con trai, ông chích cho cậu một mũi thuốc, lại cắm một bình nước biển, rồi cho thêm mấy liều, dặn dò các thứ mới lấy tiền ra về. Từ Đức Dụ mới đưa người tới cửa thì thấy bên ngoài trời đã đổ mưa khá lớn, ông bác sĩ cũng không đem theo dù nên hắn lấy xe máy chở ông ấy về nhà, hắn soạn hai cái áo mưa cho cả hai rồi chạy qua nhà chị sáu hàng xóm kế bên nhà nhờ qua canh nước biển giúp hắn một lát, sau đó mới yên tâm đưa bác sĩ về nhà.
Chị hàng xóm vừa mới thay cho Từ Hạo bình nước biển thứ hai thì bên ngoài đã vang lên tiếng xe máy, cô ấy nhìn ra cửa sổ thì thấy đúng là Từ Đức Dụ đã về, chỉ vài ba giây Từ Đức Dụ đã chạy nhanh vào phòng, áo mưa trên người chưa kịp cởi ra, bấy giờ mới lật nón áo mưa ra, tóc tai ướt nhẹp đang nhỏ nước tong tỏng.
Lúc này Từ Hạo đã tỉnh lại, thuốc chích và dịch truyền giúp cậu khôi phục lại vài phần sức lực, cũng không mê mang như ban nãy nữa, cậu chớp chớp đôi mắt to tròn đánh giá vẻ mặt của ba ba.
Từ Đức Dụ vừa vào phòng đã cúi đầu cảm ơn chị hàng xóm, sau đó đưa cô ra cửa rồi mới vào phòng với con trai, móc trong túi áo ra lọ đào giòn đóng hộp đặt bên gối nằm của con trai. Từ Đức Dụ nhìn khuôn mặt tái nhợt, ủ rũ héo hon đáng thương vô cùng của con trai mà lòng đau như cắt, dịu dàng nói với cậu "Cục cưng, con cảm thấy sao rồi, đỡ hơn chút nào không, ba ba mua cho con hộp đào giòn nè, lát nữa có thể ăn một chút, sẽ nhanh chóng hết bệnh thôi"
Từ Hạo thấy trên mặt ba ba còn ướt nước mưa nhưng hộp đào giòn cho cậu lại không ướt mà còn sạch sẽ thì đột nhiên có chút ủy khuất, hốc mắt nóng lên, chắc là người đang bị bệnh thì yếu ớt hơn bình thường cũng mềm lòng hơn chăng?
Nhìn lại lần nữa thì thấy ba ba đã cởϊ áσ mưa vắt lên ghế, hắn nhanh chóng chạy ra phòng bếp lấy một cái chén nhỏ, cầm lấy hộp đào vỗ vỗ, dùng lực mở nắp hộp ra. Từ Đức Dụ gắp ra hai miếng đào, lại chế ra một ít nước đường phèn trong hộp, dùng muỗng xắn hai miếng đào thành từng miếng nhỏ rồi múc một miếng đưa tới bên miệng của Từ Hạo.
"Há miệng nào, ba ba đút con"
Từ Hạo há miệng ăn luôn, lại uống một ngụm nước đường, vị ngọt của đào giòn đóng hộp là lòng cậu cũng ngọt ngào theo.
Cậu nhìn chăm chú gương mặt của ba ba, vừa há miệng để ba ba đút đào ăn, ăn xong hai miếng to thì Từ Hạo không ăn nổi nữa, cậu nhẹ giọng mở miệng, giọng nói vốn dĩ trong trẻo thì bây giờ lại mang theo giọng mũi nên có vài phần mềm mại "Ba ba, ba cũng ăn một miếng đi"
Từ Đức Dụ thật thà cười cười, trả lời "Ba không ăn, cục cưng ăn đi"
Lúc bà nội còn sống luôn thích gọi cậu là cục cưng, ba ba cạu cũng vậy, Từ Hạo không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt to tròn đáng thương chớp chớp nhìn thẳng vào mắt ba, Từ Đức Dụ bị con trai nhìn như vậy thì không còn cách nào nên cũng ăn một miếng cho cậu vui.
Từ Hạo vừa lòng, nói với ba cậu không muốn ăn nữa kêu ba đóng lại hộp đào đi, lúc này bình nước biển cũng đã chảy xong hết, Từ Đức Dụ đứng lên cẩn thận rút kim cho con trai rồi tháo chai nhựa trống rỗng quăng vào thùng rác. Sau đó trở lại phòng đỡ con trai ngồi dậy, bởi vì Từ Hạo khăng khăng muốn tự đi WC, hắn thấy cậu cũng đi được nên Từ Đức Dụ cũng yên tâm, hắn thì vào phòng bếp bưng cơm lên bàn ăn cơm.
Sau khi hai ba con ăn cơm chiều xong thì Tống Tư Vũ đi nhà tắm, tắm rửa đơn giản một chút rồi trở lại trải nệm giăng mùng. Trước khi đi ngủ, Từ Hạo xin phép đi nhà tắm một lần, đỏ bừng mặt lén bôi thuốc mỡ giảm đau lên l ỗ đít của mình rồi mới về phòng tắt đèn chui vào ổ chăn.
Do đã ngủ nguyên một ngày nên bây giờ Từ Hạo không ngủ được, cậu quay qua nhìn dáng vẻ ngủ say của ba ba nguyên một đêm. Cậu nhớ lại sắc mặt của ba ba buổi tối nay, vẫn như bình thường, khi đối diện với ánh mắt của cậu cũng không né tránh, Từ Hạo biết, ba cạu hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra vào tối hôm qua, đây cũng là lần đầu tiên cạu phát hiện ra ba ba mình có tật xấu quên hết mọi chuyện lúc say rượu, xem ra cậu phải nghĩ ra biện pháp khác mới được.
Qua thêm một ngày nữa, Từ Hạo đã hoàn toàn hết sốt, bác sĩ kê đơn thuốc cho cậu hai lần một ngày, cậu uống đúng giờ không thiếu cử nào. Cơ thể của cậu hàu như đã khỏe hẳn, chỉ trừ l ỗ đít, tuy đã hết sưng nhưng vết nứt vẫn còn chưa lành hẳn, cậu canh bôi thuốc mỡ ba lần một ngày, chỉ ăn cháo loãng chứ không dán ăn cơm, chỉ mong mau chóng lành lại.
Ăn cơm chiều xong, Từ Đức Dụ lại nhận được điện thoại của chị dâu, hỏi hắn nói chuyện với Hạo Hạo sao rồi?
Từ Đức Dụ vội ra ngoài nói hai ngày nay Hạo Hạo bị bệnh nên hắn chưa kịp nói với cậy, chị dâu nghe vậy vội vàng hỏi thăm sức khỏe của Từ Hạo, lại bảo Từ Đức Dụ cũng không càn gấp gáp, từ từ bàn sau cũng được.
Hai người nói một chút nữa thì tắt điện thoại, Từ Hạo ngồi ăn cháo mà trong lòng rất sốt ruột, bác hai gái lại vội vã giới thiệu đối tượng cho ba ba mình, mà ba cậu sau khi gặp đối phương coi bộ cũng không phản cảm, cứ như vậy chắc chắn ba cậu sẽ nhanh chóng cưới mẹ kế cho cậu quá.
Sao mà được chứ?
Hai ba con súc miệng rửa mặt xong cũng lên giường đi ngủ, Từ Đức Dụ do do dự dự nửa ngày xong vẫn quyết định mở miệng "Hạo Hạo, bác hai gái của con có giới thiệu cho ba một cô gái, ba đã gặp mặt rồi, cô ấy cũng khá tốt, chắc sau này sẽ tốt với con thôi, ba muốn nghe ý kiến của con thế nào?"
Từ Hạo vừa tức vừa gấp gáp, xốc chăn ngồi phắc dậy "Con không đồng ý!"
Thấy sắc mặt của ba ba thay đổi, Từ Hạo cũng nhẹ giọng lại, nói với ba cậu "Ba, ba nhớ buổi tối hôm trước ba đã làm gì không?"
Buổi tối hôm trước? À, là ngày hắn đi nhậu với hàng xóm, tối đó hắn đã làm gì? Từ Đức Dụ thật sự không thể nhớ nổi.
"Buổi tối hôm đó ba ba uống say mèm, đem...đem con...", Từ Hạo cắn môi, nhịn xuống cảm giác xấu hổ lớn tiếng nói "Ba uống say, xem con là phụ nữ mà đυ. con cả một đêm"
Từ Đức Dụ trắng mặt, không thể nào tin nổi, đột nhiên bật dậy "Hạo Hạo, con nói bậy bạ gì đó?"
Có câu mở đầu nên Từ Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, bò đến bên người ba ba quỳ xuống, giọng nói vừa làm nũng vừa oán trách "Con mới không có nói bậy, ba đυ. tới mức l ỗ đít con chảy máu luôn mà, cho nên hôm qua con mới bị sốt đó"
Từ Đức Dụ giật thót tim, cứng đờ nhớ lại ngày hôm qua, khi hắn đi đổ rác đúng là có thấy trong thùng rác có mấy tờ khăn giấy dính máu. Hắn há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng không phát ra nổi lời nào, giờ phút này thật sự là tâm loạn như ma.
Từ Hạo thấy ba ba không nói lời nào thì nhẹ nhàng bò vào trong lòng ngực của hắn, tay nhỏ vuốt ve bờ ngực rắn chắc của ba, thẹn thùng nói "Ba~, con chấp nhận, ba ba có thể đem con trở thành phụ nữ của ba, con trai nguyện ý để ba ba đυ. con"
Trong lòng Từ Đức Dụ rối như tơ vò, hơi dùng một chút sức đẩy con trai ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt của cậu "Từ Hạo, con đang nói bậy bạ gì đó, ba là ba ruột của con, con là con trai của ba, hai chúng ta là ba con ruột, những lời mới này ba sẽ xem như không nghe thấy, sau này không được phép nói những lời như vậy nữa!"
Từ Hạo tức giận nhưng càng thấy tủi thân nhiều hơn, ba cậu muốn cưới vợ tới như vậy sao, vậy cậu sẽ ra sức thu phục con c ặc của ba, để xem thân thể của ba ba làm sao rời nổi cậu, để xem ba có còn đi kiếm phụ nữ nữa không?
Tức giận tới mức nóng đầu, gan cậu cũng phình to ra, đột nhiên đưa tay nắm lấy con c ặc cách lớp quần mỏng của ba ba, dùng sức xoa nắn.
Từ Đức Dụ bị con trai bắt lấy nhược điểm thì giật mình, đưa tay định kéo tay nhỏ của con trai ra thì bị bàn tay trắng nõn kia ác ý nhéo một cái, hắn bị nhéo mềm nhũn cả người, thoát không nổi.
Từ Hạo giương mắt nhìn biểu tình vừa đau vừa sướиɠ trên mặt của ba ba thì đắc ý vô cùng, cảm nhận cây c ặc trong tay vừa rồi còn mềm nhũn mà trong nháy mắt đã cương cứng lên, nhô thành một cái lều nhỏ trong đũng quần rộng thùng thình, trong lòng cậu lập tức có cảm giác tự hào quỷ dị, tay nhỏ càng ra sức xoa xoa lấy lòng cây c ặc kia.
Từ Đức Dụ bị con trai xoa c ặc bự cách một lớp quần mỏng thì sướиɠ lắm, hắn nứиɠ hết cả người, thở hổn hển không ngừng, muốn đưa tay lên cản con trai lại nhưng không nở buông tha cảm giác sung sướиɠ này.
Từ Hạo một tay xoa c ặc ba, một tay lén lút thò tới cạp quần của hắn nhẹ nhàng kéo thật nhanh.
Thời tiết mùa hè thật sự rất nóng nên ngoại trừ cái quần đùi rộng thùng thình bên ngoài ra thì bên trong cũng chỉ có cái qυầи ɭóŧ tam giác cũng đã bị giãn chun, rất dễ tuột nên bị con trai kéo một cái đã có thể tuột cả hai cái quần ra luôn.
"Bốp", con c ặc màu tím đỏ thô dài dữ tợn bật ra đập vào tay nhỏ của Từ Hạo, cậu vội đưa tay nắm lấy thân c ặc gân guốc tuốt động vài cái, sau đó cúi đài ngậm lấy qυყ đầυ to lớn vào miệng.
"Hô..."
Quần bị kéo rớt làm thân dưới lạnh lẽo, Từ Đức Dụ còn chưa kịp phản ứng lại thì c ặc bự đã bị tuốt lên tuốt xuống, sau đó còn được một cái miệng mềm mại nóng ấm ngậm vài, lưỡi nóng linh hoạt liếʍ láp mã mắt làm hắn sướиɠ tới mức hít một hơi khí lạnh.
Từ Đức Dụ đưa tay nắm lấy cổ áo của Từ Hạo, nhưng cũng không có làm gì nữa, không biết là đang muốn kéo con trai ra hay muốn nắm con trai ngậm sâu c ặc hắn hơn nữa.
Con trai ruột của hắn...đang dùng miệng bú c ặc cho ba ruột?!
Từ Đức Dụ hoảng sợ thật sự, muốn kéo con trai ngồi dậy nhưng luyến tiếc cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này nên tay cứng đơ tại chỗ không làm gì nổi.
Từ Đức Dụ chưa từng được hầu hạ sung sướиɠ như vậy bao giờ. Hồi đó làʍ t̠ìиɦ với vợ trước của mình, hắn cũng chỉ biết làm đại thôi, mỗi lần làm đều bị vợ trước đẩy hắn ra nói không làm nữa, vợ trước không muốn làʍ t̠ìиɦ với hắn cho lắm
Cho nên, hắn biết rõ mình phải dừng hành động sai trái này lại, nhưng không nở đẩy con trai ra, thật sự quá sung sướиɠ, mười năm rồi hắn chưa được đυ. ai, đàn ông đang lúc sung mãn như hắn làm sao chịu nổi chứ.
Từ Hạo một bên ra sức bú c ặc một bên nhướng mắt nhìn gương mặt anh tuấn góc cạnh của ba mình, thấy ba ba sướиɠ tới mức ngửa đầu thở hổn hển, trong lòng đắc ý vô cùng, càng ra sức liếʍ mυ'ŧ hầu hạ con c ặc trong miệng. Lưỡi nhỏ non mềm rê dọc theo gân xanh trên thân c ặc thô to mà liếʍ láp, thỉnh thoảng hút qυყ đầυ một cái, tay nhỏ cũng bận rộn xoa nhẹ gốc c ặc vào nâng niu chăm sóc hai tinh hoàn to bự.
Đường con cháu bị ngậm trong miệng nhỏ ướŧ áŧ nóng ấm làm cho Từ Đức Dụ sướиɠ tới da đầu cũng tê dại, đầu óc trống rỗng, chưa được mười phút đã cảm thấy mình sắp lêи đỉиɦ rồi, hai tay không nhịn được đỡ sau đầu của con trai, ra sức nhấp hông vào sâu bên trong miệng nhỏ mềm mại của cậu, dường như muốn dập hết con c ặc thô dài vào sâu bên trong.
C ặc bự của Từ Đức Dụ vừa thô lại dài, dập hết vào làm miệng của Từ Hạo bị căng đầy, nước miếng theo khóe miệng chảy đầy xuống, qυყ đầυ chọc sâu vào cổ họng làm cậu khá khó chịu. Từ Đức Dụ ôm đầu con trai thô bạo dập mạnh c ặc vào sâu trong miệng cậu, thêm mười mấy cái lút cán như vậy thì trân mình bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng của con trai.
Từ Hạo bị đâm cho thở không nổi, yết hầu vừa nóng vừa đau, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước mắt cũng tí tách rớt xuống, sau khi bị bắn vào miệng thì bị sặc đến ho sù sụ.
Từ Đức Dụ bị tiếng ho dữ dội của con trai làm giật mình tỉnh táo, hắn vội vàng rút c ặc của mình ra, ôm lấy con trai vỗ vỗ lưng, lại chồm người qua rút mấy miếng khăn giấy trên đầu giường đưa tới bên miệng con trai, khẩn trương hối thúc "Hạo Hạo, nhanh, nhả ra nào con"
Từ Hạo ho một lúc lau thì thoải mái hơn nhiều, cậu ngẩng đầu thấy vẻ mặt lo lắng khẩn trương của ba ba thì cũng há miệng phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra khăn giấy ba ba đưa tới trước mặt, lại cố tình le lưỡi ra cho ba xem trên đó còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt, cho nó chảy từ từ xuống.
Hai mắt của Từ Hạo chưa từng rời khỏi khuôn mặt của ba ba, Từ Đức Dụ thấy vậy thì chột dạ cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt của con trai, nhưng cúi mắt lại nhùn được cái cằm trắng nõn của cậu, cái miệng nhỏ nhắn đang há ra, môi hồng hồng, cái lưỡi đỏ tươi ướŧ áŧ còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn mới bắn vào, cảnh tượng vô cùng sắc tình dụ người. Từ Đức Dụ nhìn một màng dâʍ đãиɠ này mà nứиɠ lên, hai mắt né tránh, nhưng ty vẫn cần thận lau miệng cho con trai, sau đó ném khăn giấy vài thùng rác, kéo quần lên, nói nhỏ "Ngủ đi", sau đó lật đật chui vào ổ chăn của mình, xoay người đưa lưng về phía con trai nằm xuống.
Từ Hạo cũng chui lại ổ chăn của chính mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một đêm này đã định sẵn là một đêm không ngủ của cả hai người, nhưng Từ Đức Dụ là người rối rắm hơn cả.