Ốm Yếu Thụ Ở Ngược Văn Làm Cá Mặn

Chương 25

Quên đi, hắn không cùng mạch não với cái người Giản Úc này, hắn chính là có kế hoạch mà đến.

Không phải Lục Chấp đã mua chuộc người giúp việc và vệ sĩ trong biệt thự sao? Vậy hắn liền mua chuộc người bên cạnh Lục Chấp.

Trước mắt xem ra, Giản Úc này chính là một khâu đột phá không tồi.

Hơn nữa, bộ dáng nhu thuận này của Giản Úc còn rất hợp khẩu vị hắn.

Nghĩ tới đây, tầm mắt Cố Bắc lại làm càn quan sát trên người Giản Úc một vòng.

Giản Úc vừa vặn đứng dưới ánh trăng, mặt trắng nõn gần như trong suốt, lông mi thon dài mà cong vυ't, chớp chớp, quả thực chớp động vào trong lòng người.

Cố Bắc liếʍ môi một chút, thu liễm ánh mắt của mình, sau đó tiếp tục nói: "Cậu không nói tôi cũng biết, cậu cùng Lục Chấp nhất định là một loại giao dịch nào đó đúng chứ? Trong nhà vừa mới muốn lựa chọn đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối cho hắn, sau đó hắn liền nói đã có người muốn kết hôn, trên thế giới này nào có chuyện trùng hợp như vậy?"

Cố Bắc nói một đống lớn, Giản Úc chỉ ngắn gọn trả lời hai chữ: "Anh đoán?"

Cố Bắc tức giận: "Cậu..."

Hơn một phút hắn mới hít sâu vài hơi, khắc chế xuống.

Hắn chính là người muốn làm một phen sự nghiệp lớn, nhỏ không chịu nhẫn thì loạn đại mưu.

Hắn đến gần Giản Úc một chút, ý đồ làm cho Giản Úc thấy rõ mặt mình, hắn đối với gương mặt này của mình vẫn rất tự tin: "Giản Úc, không bằng theo tôi đi."

"Phốc khụ khụ..." Giản Úc thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết, hắn ho hai tiếng, đứng bên cạnh, cách Cố Bắc xa một chút.

Không biết, ai đã cho người đàn ông này sự tự tin như vậy?

Giản Úc dùng ánh mắt khó nói hết nhìn Cố Bắc: "Anh cảm thấy tôi bị mù sao?"

Không nói đến khuôn mặt Lục Chấp bỏ xa Cố Bắc tám trăm con phố, chỉ nói chi phiếu đi, Lục Chấp một năm đưa cho hắn năm mươi triệu, Cố Bắc sợ là năm trăm vạn cũng không nỡ cho.

Cố Bắc nhiều lần bị đánh mặt, đã có chút thẹn quá hóa giận: "Lục Chấp có cái gì tốt? Cả ngày lạnh mặt, căn bản không hiểu phong tình. Trước khi hắn 28 tuổi, bất kể đàn ông hay phụ nữ chưa bao giờ tìm tới hắn, có lẽ hắn bị bệnh gì đó khó nói chăng."

Nói xong, hắn có chút ái muội đánh giá Giản Úc một cái: "Tôi sẽ không giống hắn, chỉ cần cậu đi theo tôi, tôi cam đoan cậu sẽ vô cùng khoái hoạt."

Giản Úc: "..."

Gã này bị bệnh, phải không?

Có gì đáng để khoe khoang?

Giản Úc lười nói tiếp với bệnh thần kinh này, xoay người muốn đi, trước khi đi, lưu luyến không rời nhìn ao một cái, vốn hắn còn muốn thưởng thức thêm một hồi, không nghĩ tới lại bị cắt đứt giữa chừng như vậy.

Kết quả hắn vừa xoay người, đã nhìn thấy Lục Chấp.

Lục Chấp vừa từ thư phòng đi ra, nghe người giúp việc nói vị trí của Giản Úc, lập tức tìm tới.

Hắn còn chưa tới gần, đã loáng thoáng nghe thấy Giản Úc và Cố Bắc đang nói cái gì đó.

Hắn biết Cố Bắc là người như thế nào, còn tưởng rằng Giản Úc sẽ bị khi dễ, kết quả phát hiện Giản Úc xoay người lại.

Giản Úc nhìn thấy Lục Chấp, chút trọc khí trong lòng mới tiêu tán không ít, hắn hỏi: "Muốn đi chưa?"

Lục Chấp gật đầu một cái: "Ừm."

Bên này, Cố Bắc hung hăng nắm chặt ly rượu vang trong tay, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lục Chấp, trong đáy mắt cũng đã dâng lên hận ý.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn khắp nơi đều không sánh bằng Lục Chấp? Rõ ràng hắn mới là con trai của họ Lục, hắn mới là người nên tiếp quản tập đoàn!! (???)

Chẳng qua hắn nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng lại thoải mái một chút —— nhìn phản ứng kia của Giản Úc, cậu ta và Lục Chấp căn bản chưa từng lên giường đúng chứ?

Xem ra Lục Chấp quả nhiên ở phương diện kia không được, bằng không há có đạo lý nuôi một người ở biệt thự lại không hưởng dụng?

Chả bù cho hắn một tháng cũng có thể đổi hai ba bạn giường.

Rốt cục có thể so sánh với Lục Chấp, Cố Bắc nhất thời phát ra một trận cuồng tiếu, trong nụ cười kia tràn đầy trào phúng cùng đắc ý.

Giản Úc: "..."

Hắn quay đầu nhìn Cố Bắc một cái, sau đó lạnh lùng thu hồi tầm mắt.

Lục Chấp không rõ nội tình, cũng không để ý Cố Bắc ở đó cười cái gì, vì thế nói với Giản Úc: "Làm sao vậy? Đi thôi."

Giản Úc hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, sau đó mềm nhũn hô một tiếng với Lục Chấp: "Ông xã~"

Giọng điệu của hắn rất mềm mại, giống như làm nũng, cực kỳ ngọt ngào.

Hai chữ này vừa phát ra, tràng diện lập tức an tĩnh lại.

Lục Chấp giật mình trong chớp mắt, cũng may trên mặt hắn từ trước đến nay không có biểu tình gì quá lớn, cho dù là nghi hoặc, cũng chỉ là thoáng qua, người khác căn bản không phát hiện được.

Cố Bắc cũng ngừng cười điên cuồng, kỳ quái đánh giá Giản Úc và Lục Chấp.

Một giây sau, Giản Úc vươn ra một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh, tựa hồ có chút vô lực bám vào Lục Chấp, cả người cũng dựa vào trong ngực hắn, trong giọng nói mang theo ngọt ngào cùng oán giận: "Tối hôm qua..."

Hắn dừng lại đúng lúc, để lại cho hai người không gian tưởng tượng vô tận, sau đó tiếp tục: "Bảo bối đau thắt lưng, ông xã mau bế."