Tiếp theo, mọi người cùng nhau dùng bữa.
Lục Thiệu Hoa thỉnh thoảng hỏi Lục Chấp một hai câu, là chuyện về tập đoàn.
Cố Bắc tự nhiên không cam lòng bị bỏ lại phía sau, cũng tích cực đáp ứng.
Triệu Mộ Nhã thì rũ mắt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ có Giản Úc, chỉ chuyên chú ăn uống, một chút cũng không bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng.
Hắn phát hiện đầu bếp bên nhà cũ tay nghề rất tốt, mỗi một món ăn không chỉ thoạt nhìn hoa lệ, hơn nữa hương vị cũng rất tuyệt.
Chỉ là có một khuyết điểm, ít.
Ví dụ như sushi, một cái đĩa lớn như vậy, cư nhiên tổng cộng chỉ chứa năm cái, xem ra là ý tứ mỗi người một cái.
Giản Úc ăn xong cái kia của mình, có chút tiếc nuối nhìn cái đĩa kia.
Sushi này rất ngon, nhưng nó rất nhỏ, hắn đã ăn mất một miếng.
Lúc này, Giản Úc bắt đầu vô cùng nhớ dì Trương.
Mỗi lần dì Trương nấu ăn cho hắn, đều sợ hắn không đủ ăn, sẽ làm cho hắn rất nhiều.
Ngay khi Giản Úc suy nghĩ lung tung, đột nhiên, trong bát của hắn có thêm một cái sushi.
Hai mắt hắn ngay lập tức sáng lên, nhìn về phía Lục Chấp bên cạnh.
Chỉ thấy Lục Chấp buông đũa xuống, thản nhiên nói: "Cũng ăn phần này của tôi."
Giản Úc có chút kinh ngạc nhìn Lục Chấp một cái, làm sao hắn biết mình thích ăn sushi? Chẳng lẽ ánh mắt mình nhìn sushi vừa rồi quá mức nóng bỏng?
Còn có chính là, Không phải Lục Chấp đang nói chuyện với Lục Thiệu Hoa sao? Làm sao chú ý tới phản ứng của hắn?
Chẳng qua trong trường hợp này, Giản Úc tự nhiên cũng sẽ không hỏi thêm gì, ngoan ngoãn gắp sushi ăn.
Hắn nghĩ, dù sao còn có ba người nhà họ Lục khác ở đây, Lục tiên sinh nhất định là làm cho bọn họ xem.
Quả nhiên, Lục Thiệu Hoa nhìn thấy cảnh Lục Chấp gắp thức ăn cho Giản Úc, có chút đứng ngồi không yên.
Hắn vốn không để Giản Úc vào mắt, nhưng bởi vì hành động thân mật này của Lục Chấp, hắn không thể không nhìn thẳng vào Giản Úc.
Phải biết rằng Lục Chấp bình thường là một người có tình cảm cực kỳ lạnh nhạt, căn bản sẽ không làm ra chuyện gắp thức ăn cho người ta.
Chẳng lẽ Lục Chấp thật lòng thích Giản Úc này?
Kế tiếp, Lục Thiệu Hoa rốt cục hỏi Giản Úc câu đầu tiên: "Giản Úc đúng không?"
Giản Úc phát hiện đề tài bắt đầu chuyển sang trên người mình, vì thế dừng động tác ăn cơm, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Vâng, là cháu."
Lục Thiệu Hoa đã sớm an bài cho Lục Chấp một đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối, bởi vậy có nhìn Giản Úc thế nào cũng không hài lòng, ngữ khí tự nhiên cũng không dễ nghe: "Nghe nói cha mẹ cậu đánh bạc, thua sạch tiền trong nhà, mà cậu cũng vẫn chưa có việc làm?"
Giản Úc biết, nhà họ Lục khẳng định đã điều tra bối cảnh của mình, hắn phủ nhận cũng không có ý nghĩa, vì thế gật đầu thừa nhận: "Đúng."
Lục Thiệu Hoa nhíu mày càng sâu một chút: "Nói cách khác, cậu cũng không thể mang đến cái gì cho Lục Chấp?"
Vấn đề này quá mức bén nhọn, Giản Úc lo lắng hắn nói sai cái gì, sẽ mang đến phiền toái cho Lục Chấp, vì thế làm bộ như không nghe thấy, không trả lời.
Trong lòng ngầm lặng lẽ trả lời: "Đúng vậy, tôi không chỉ không thể mang đến cái gì cho con trai ông, còn có thể mang đi năm mươi triệu của hắn đó, ông có kinh hỉ hay không?"
Lục Thiệu Hoa xem như bắt được nhược điểm của Giản Úc, thần sắc vui vẻ.
Lục gia bọn họ làm sao có thể chấp nhận một đứa con dâu không có trợ lực.
Phải biết rằng gia tộc hào môn như vậy đều là thông gia thương nghiệp, tiến thêm một bước củng cố địa vị của gia tộc mình.
Tuy nhiên, Lục Chấp bên cạnh lại lạnh lùng mở miệng: "Tôi không quan tâm Giản Úc có thể mang đến cho tôi cái gì hay không."
Lời này nói hùng hồn, nêu bật lên thái độ của hắn.
Lục Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng: "Tôi xem cậu có thể kiên trì bao lâu."
Tiếp theo, hắn không tiếp tục hỏi Giản Úc nữa, nhưng rõ ràng, hắn sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Triệu Mộ Nhã toàn bộ quá trình ngồi ở trước bàn ăn, căn bản không có liếc mắt nhìn Giản Úc một cái.
Ngay cả đứa con trai ruột Lục Chấp này cũng không quan tâm, tự nhiên không quan tâm hắn sẽ mang về đối tượng dạng gì.
Ngược lại Cố Bắc, toàn bộ quá trình giống như xem náo nhiệt, đến cuối cùng cư nhiên còn đốt một điếu thuốc trên bàn ăn, sau đó hút một hơi.
Khói bốc lên ngay lập tức.
Giản Úc vốn đã bị hen suyễn, căn bản không đợi ngửi thấy mùi thuốc lá, ngay tại chỗ không nhịn được, che miệng ho hai tiếng.
Lục Chấp nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lập tức lạnh lùng nói với Cố Bắc: "Dập bỏ."