Tình Anh Như Nắng Ấm

Chương 50: Giải quyết đứa bé

Một người không thể chạm tới, một người chẳng thể sánh vai.

Người ở nơi có phồn vinh hoa lại, kẻ đắm mình chìm mãi đáy vực sâu.

Thế nên trong lòng Tinh Lạc chỉ có một Dư Hoà...

Hoa viên ba giờ sáng.

Phòng ngủ chính yên bình đôi nhân tình tay ôm tay ấp, bỗng nhiên chuông điện thoại của Phàm Dương đánh tan không khí yên bình, Phàm Dương bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, anh bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.

Điện thoại của anh về đêm chỉ có vài số khẩn cấp mới có thể gọi được, nghe tiếng chuông làm cho Phàm Dương nghĩ đến chuyện khẩn cấp mà giật mình, anh cầm nhanh điện thoại tắt đi tiếng chuông, không muốn bảo bối trong lòng bị tiếng chuông phá giấc ngủ say.

Phàm Dương nhẹ nhàng thả ra Lâm Ninh, cầm điện thoại đi ra ngoài, lát sau trở vào, anh chui lên giường, chui tọt vào trong chăn ấm, chui vào trong áo của Lâm Ninh trốn đi, vùi vào đồi thịt mềm mại ấm áp thật thơm mùi nước hoa oải hương, lười biếng rỉ ra âm thanh khàn khàn vì mới tỉnh giấc.

"Bà nhỏ..."

Lâm Ninh mơ hồ nghe tiếng chuông điện thoại, sau đó cô mất đi vòng ôm ấp áp, phải vài phút sau mới được ôm trở lại, mà không đúng, phải nói là người kia chui vào trong áo, đang vùi vùi dụi dụi trong ngực cô hệt như một đứa trẻ, Lâm Ninh nhăn nhẹ đầu lông mày, phản ứng một âm nhỏ.

"Hửm..."

Phàm Dương ủy khuất kêu lên.

"Anh phải ra ngoài... Nhưng anh không muốn đi..."

Ôi... Mẹ kiếp, mới có ba giờ sáng.

Đây đang là giờ ôm ấp tổ tông hạnh phúc của anh kia mà!

Phàm Dương thật là ủy khuất a.

"Bà nhỏ a... Anh không đi nổi nữa..."

Anh nằm trong lòng cô rồi, anh chết trong sự mềm mại căng tròn này rồi.

Phàm Dương dụi vào ngực thịt, hít vào một hơi vừa sâu vừa dài như một kẻ nghiện ngập, mùi hương cùng mềm mại ấm áp quá, Phàm Dương không kiềm chế được thèm khát, yết hầu trong đêm tối trượt lên trượt xuống hai cái, há miệng ngậm lấy một bên nụ hoa.

Bàn tay mân mê trượt xuống eo bụng, nắm lấy quần ngủ của Lâm Ninh kéo xuống.

Anh phải ra ngoài, nhưng mà anh không muốn rời khỏi cái tổ ấm áp này, thôi thì ăn trộm một miếng cho thoả mãn rồi đi a.

Lâm Ninh mơ màng cảm giác được ngực bị mυ'ŧ lấy, quần ngủ bị kéo xuống, cảm giác da thịt va chạm với không khí sau đó là một cổ nóng rực.

"Ưmm..."

Giây phút Lâm Ninh mớ ngủ rỉ ra thành tiếng, ai đó đã sảng khoái trào phúng khà khà cười.

...

Ba ngày sau, Tinh Lạc khỏi bệnh.

Bảy giờ tối, Tinh Lạc mặc một chiếc váy màu nâu đơn giản theo phong cách thanh lịch, cổ váy cao thắt thành chiếc nơ màu nâu nhạt, cô đi đến một nhà hàng mang phong cách âu cổ vô cùng sang trọng theo lời cô Châu nói từ buổi sáng.

Hôm nay Tinh Lạc sẽ dùng cơm tối cùng gia đình Trịnh Kiệt Luân, cô Châu có bảo là để giải quyết vấn đề của hai người.

Nhà hàng sang trọng, kết cấu toà nhà bằng gỗ quý theo hoa văn cổ xưa, nhưng lớp gỗ vách trên tường được hoạ thành hoạ tiết tinh xảo. Bước vào trong, phục vụ liền cung kính cúi chào, hỏi Tinh Lạc có hẹn trước hay không. Tinh Lạc nói ra tên cô Châu, người phục vụ liền biết là khách quý của phòng ăn thượng hạng.

Phục vụ dẫn đường, đưa Tinh Lạc đi lên phòng thượng hạng, bước vào trong phòng ăn, cả gia đình Trịnh gia đã có mặt đầy đủ, ngoài những người đã quen mặt, nhận thấy còn có thêm hai người già với trang phục thật quý trọng.

Tinh Lạc thầm đoán ra, hai người già kia ắt hẳn là ông bà nội hoặc là ông bà ngoại của Trịnh Kiệt Luân, đều là bậc trưởng bối. Cô bước đến bàn ăn mạ đồng hình tròn, khẽ cúi người kính chào.

"Con xin lỗi đã đến muộn."

Mặc dù Tinh Lạc đến đúng giờ bữa cơm tối, thậm chí còn sớm hơn vài phút, nhưng bàn ăn hiện đã đủ đầy, phía Trịnh gia đến sớm hơn cô tưởng, cho nên cô là người đến sau cùng.

"Con ngồi xuống đi."

Châu Uy Mộng chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh bà và Trịnh Kiệt Luân, không khó để nhận ra Tinh Lạc sẽ bị kẹp giữa hai mẹ con.

Tinh Lạc như chú mèo nhỏ giữa một rừng cây hoang dại, cô rụt rè tiến đến bên cạnh Châu Uy Mộng, ngồi xuống ghế, Tinh Lạc không dám xoay mặt nhìn Trịnh Kiệt Luân đang ngồi ngay bên cạnh, cô chỉ dám lén lút liếc trộm anh một cái, sau đó gượng ra nụ cười đối đãi với những trưởng bối trên bàn ăn.

"À phải rồi, giới thiệu với con, đây là ông bà nội của Kiệt Luân."

Châu Uy Mộng hướng về phía hai người lớn tuổi nhất giới thiệu cho Tinh Lạc, Tinh Lạc liền cúi cúi đầu khẽ giọng.

"Dạ con là Tinh Lạc."

Tinh Lạc cảm thấy kỳ hoặc, cô nhìn Châu Uy Mộng với đôi mắt tràn đầy thắc mắc, ban đầu cô Châu nói rằng đến dùng cơm để giải quyết vấn đề của cô và anh, tại sao lại có mặt ông bà nội?

"Con muốn hỏi tại sao ông bà nội cũng xuất hiện à?"

Châu Uy Mộng nhìn ra thắc mắc của Tinh Lạc, bà giải thích.

"Chuyện hôm nay chúng ta giải quyết là về đứa nhỏ trong bụng con, cũng là cháu tôn của Trịnh gia, có mặt ông bà cũng là lẽ đương nhiên."

"Dạ..."

Tinh Lạc gật gù, bắt đầu cảm thấy thật áp lực, cô hít sâu đàn áp căng thẳng, giữ lại hơi thở bình thản.

Những người phục vụ mang món ăn đặt lên bàn, một bàn ăn hình tròn với những món ăn sang trọng đầy màu sắc thơm ngon được bày ra, khi người phục vụ cuối cùng bước ra khỏi phòng ăn, phòng ăn không còn sự hiện diện lạ mặt nào khác.

Châu Uy Mộng cất giọng thanh tao, nhẹ hàng nhưng lại đầy uy lực.

"Hai đứa cũng quyết định với nhau rồi, cuối cùng vẫn là không thành, Lạc Lạc con không muốn tiếp tục với Kiệt Luân phải không?"

Ông bà ngồi đối diện Tinh Lạc, ngắm nhìn đứa trẻ xinh xắn với ánh mắt tiếc nuối, Trịnh Kiệt nghe thấy chỉ thở dài.

Trịnh Kiệt Luân ngồi bên cạnh cô không có lấy một biểu tình, anh chỉ lặng yên ngồi nhìn bàn ăn đày mắt sắc với ánh mắt băng lãnh, anh không một liếc mắt về người ngồi ngay bên cạnh.

Mọi người đều trông chờ vào câu trả lời của Tinh Lạc, chỉ trừ Trịnh Kiệt Luân.

Tinh Lạc không cất giọng trả lời, cô chỉ cúi mặt, chậm rãi gật gật đầu.

"Nếu vậy thì gia đình cô có một ý, Lạc Lạc con nghe thử xem."

Châu Uy Mộng nói, Tinh Lạc ngẩn đầu, trước tiên nhìn thấy ông bà nội ở phía đối diện đang ngắm nhìn cô, Tinh Lạc vẽ ra nụ cười tạm ứng với ông bà, xoay mặt nhìn sang Châu Uy Mộng.

Bà bắt đầu nói.

"Gia đình cô tính như thế này, dù sao thì cả hai đứa đều không thể phá bỏ đứa nhỏ, lại chẳng muốn đi cùng nhau trong chuyện hôn nhân. Thế thì như vầy...

Gia đình cô sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm trong lúc con mang thai, chăm sóc con cho đến khi con sinh nở xong. Sau đó Lạc Lạc... Con giao đứa nhỏ lại cho gia đình cô, gia đình cô sẽ bồi thường lại cho con."

Ý định của bà không nằm ngoài dự đoán của Tinh Lạc, đứa trẻ trong bụng cô sẽ đổi thành một số tiền bồi thường.

Cuộc đời luôn vận hành như thế kia mà, tiền có thể giải quyết tất cả.

Tinh Lạc mím lại mí môi, dù sao thì cô cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này, cũng không quá bất ngờ.

Ông nội ngồi đối diện cất tiếng nói.

"Con của Kiệt Luân không dễ dàng nuôi nấng, vị thế của cháu Luân không phải bình thường, thế nên máu mủ của cháu Luân nhất định phải do gia đình chăm sóc, như thế mới có thể bảo vệ tốt cho đứa nhỏ."

Bà nội bên cạnh cũng lên tiếng, ánh mắt bà nhìn cô rất dịu dàng, nụ cười của bà ôn nhu như thể đang dỗ dành Tinh Lạc.

"Bà biết việc lấy đứa con của cháu là quá đáng, nhưng Tinh Lạc à, cháu không thể nuôi đứa bé đó được, là máu mủ của Kiệt Luân chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ dòm ngó, một mình cháu không thể bảo vệ cho đứa nhỏ, vậy nên sinh xong cháu phải giao ngay đứa nhỏ cho phía gia đình."

Trịnh Kiệt, cha của anh cũng lên tiếng.

"Thậm chí đến bản thân của cháu cũng không an toàn, cả an nguy của gia đình cháu nữa, thế nên là gia đình chú sẽ để Kiệt Luân nhanh nhanh kết hôn, đứa bé mà cháu sinh ra sẽ trở thành con của Kiệt Luân và hôn thê, như vậy mũi giáo cũng không chĩa về phía cháu và gia đình cháu nữa."

Tinh Lạc vốn chẳng mấy bất ngờ trước dàn xếp của Trịnh gia, nhưng khi nghe đến việc con của cô sẽ biến thành con của anh và người khác, Tinh Lạc tròn xoe mắt, ngơ ngác nhìn một vòng người trên bàn tròn.

Châu Uy Mộng ở bên cạnh cô mới cất giọng, kéo ánh mắt ngơ ngác của Tinh Lạc nhìn về phía bà.

"Như thế là cách tốt nhất rồi, cháu cũng sẽ được trở về cuộc sống bình thường trước đây, cháu cứ xem như chẳng có đứa nhỏ này vì an toàn của cháu và gia đình cháu, cũng vì đứa nhỏ."

Có nghĩa là... Cô hoàn toàn cắt đứt với ruột thịt mà cô sẽ sinh ra.

Tinh Lạc thẫn người, trơ trơ mắt nhìn Châu Uy Mộng an bày, lòng bàn tay chợt nắm thành quả đấm từ lúc nào, một cái nhíu mày cô cũng không thể làm được, cơ mặt Tinh Lạc trở nên khô cứng, sống mũi cay xè sộc lên hai hốc mắt, một cổ uất ức sộc lên làm loạn tâm thất, nhận thấy ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về bản thân.

Trịnh Kiệt Luân lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của anh như thể đang muốn gỡ bỏ chiếc mặt nạ của Tinh Lạc, con người đen bạc híp sâu nhìn vào từng chuyển động trên gương mặt Tinh Lạc, cô mới chợt hoàn hồn.

Mi mắt rũ xuống che đi hoen đỏ, Tinh Lạc hít sâu vào một hơi, ngăn chặn cay xè trên đôi mi, hít thật sâu bình ổn lại tâm thất, cô liền ngẩn mặt nhìn ông bà nội ở phía trước.

Gật đầu một cái, Tinh Lạc như con gà mỏ hạt thất gật gật đầu.

"Dạ... Con biết rồi..."

Đáy mắt Châu Uy Mộng lướt qua một tia không đành lòng, thế nhưng bà vẫn nâng ra nụ cười hài hoà.

"Thế thì tốt rồi, như thế thì chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa, con chỉ cần cố gắng dưỡng thai chờ đến ngày sinh nở thôi."

Châu Uy Mộng bày ra bộ mặt tươi cười như ý, giống như bà thật sự đã giải quyết xong vấn đề đầy đau đầu này, bà nói thêm.

"Phải rồi, ngày mai cô sẽ đưa người giúp việc đến tiệm hoa chăm sóc cho con."

Tinh Lạc không thể phát ra tiếng nói, sợ rằng bản thân run rẩy sẽ phát thành tiếng khóc mất thôi, cô chỉ cắm mặt xuống, khẽ gật gật đầu.

"Vậy thì ổn thoả rồi."

Giọng bà nội từ phía đối diện phát lên.

"Chúng ta dùng cơm thôi."

Tinh Lạc cúi gằm mặt, nhìn vào đôi tay đang siết chặt làn váy của bản thân, cánh môi vô thực bậm chặt lại mếu máo giữ cho nước mắt không rơi xuống.

"Lạc Lạc."

Châu Uy Mộng gọi, Tinh Lạc nặng nề chau hàng mi, khó khăn ngẩn đầu nhìn người phụ nữ dịu dàng ngay bên cạnh, bà nhắc nhở.

"Ăn cơm đi con."

Bữa cơm này... Cô ăn không nổi.

Trịnh Kiệt Luân ngồi bên cạnh cô, ánh mắt híp sâu thăm dò đã xong, khoé môi đầy ẩn ý nhếch thành nụ cười, anh nâng đũa bạc gấp một lát thịt để vào trong bát rỗng của Tinh Lạc, gương mặt tuấn tú lạnh băng, mang theo một chút ngạo nghễ nhắc nhở.

"Ăn nhiều một chút."

Anh lại gắp thêm một miếng thịt khác để vào bát, âm giọng ngạo nghễ ngông cuồng nói.

"Đừng để con tôi bị đói."

Bây giờ, trong mắt anh sẽ chỉ nhìn thấy đứa nhỏ, nghĩa vụ của cô hiện tại chinh là một người đẻ thuê.

Tinh Lạc nhìn bát của bản thân, bàn tay run run cầm lên đôi đũa bạc, tay kia cũng thật run cầm lấy bát đồng.

Cô chậm chạp như một người máy hết điện, tay cầm đũa bạc run rẩy phát ra âm thanh lẽng kẽng, gắp lấy mẩu thịt bỏ vào miệng.

Chà... Thì ra thức ăn của nhà hàng sang trọng có hương vị như thế này.

Thật là... Đắng quá!

Tinh Lạc nuốt không trôi bữa cơm này, cô không rõ bản thân vì sao có thể vượt qua được bữa cơm cay đắng ấy mà trở về tiệm hoa.

Trịnh Kiệt Luân đã đưa cô về tiệm hoa sau bữa cơm, hai người trên cùng một xe không có nói chuyện, xe dừng trước tiệm hoa, Tinh Lạc không chần chừ một giây nào tháo ra dây an toàn, mở cửa xe bước xuống cùng một câu nhẹ hững.

"Cảm ơn."

Cô cúi cúi chào chiếc xe rồi vội càng đi vào trong tiệm hoa, Trịnh Kiệt Luân cũng chẳng nán lại, anh lái xe đi ngay.

Tinh Lạc chưa bước đến cửa tiệm hoa, con xe đen xám của anh đã chạy khuất bóng.

Đứng bần thần trước cửa kính, Tinh Lạc nhìn thấy bóng dáng bản thân phản chiếu trên màn cửa, nhìn thấy gương mặt tái miết của chính mình, cô mím ra thành nụ cười chua xót.

Vừa rồi khi dùng cơm, cô đã có nét mặt xấu xí như thế này nhỉ?

...

Bốn tiếng chạy xe đến Đài Đông Nam, từ khi bữa cơm kết thúc là chín giờ đếm, Trịnh Kiệt Luân đỗ xe trước nhà Tinh Lạc khoảng một giờ sáng.

Anh đi đến trước cửa, Tinh Tiêu quần áo đã chuẩn bị sẵn, cậu bé còn mặc cả áo khoác giữ ấm, quải theo một chiếc balo, nhìn thấy anh thì vô cùng thắc mắc.

"Có chuyện gì mà anh gấp thế ạ?"

Vừa rồi Tinh Tiêu nhận được điện thoại của Trịnh Kiệt Luân, anh bảo cậu và cả Linh Lan chuẩn bị quần áo, anh sẽ đến đón đi ngay trong đêm.

Trịnh Kiệt Luân đi vào nhà, chào hỏi qua cha mẹ Tinh, anh bế Linh Lan đang còn mớ ngủ rồi cùng Tinh Tiêu lên xe.

"Rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?"

Tinh Tiêu ngồi ở ghế sau, để út Lan nằm trên ghế, gối đầu lên đùi cậu, cậu thắc mắc hỏi, không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho cậu vô cùng lo lắng.

Trịnh Kiệt Luân tập trung lái xe, anh không trả lời, cho đến khi xe dừng ở một ngã tư đèn đỏ, Trịnh Kiệt Luân xoay đầu nhìn về ghế sau, khẽ giọng yêu cầu Tinh Tiêu.

"Anh nhờ em một chuyện."

Nhìn đến cô em gái nhỏ ngủ say trên đùi Tinh Tiêu, Trịnh Kiệt Luân nâng cao bạc môi ôn tồn nói lại.

"Có chuyện nhờ hai đứa một chút."

Còn tiếp...

(P/s Trịnh cưa cưa thâm độc lắm mấy bà ưi, mấy bà sầu sầu tí cái quên mất hắn ta rất ư chi là thâm độc hả? Mà lần này anh ta còn thâm độc có sự hội nghị bạn bè với ông Phàm nữa cơ, ta nói ông Phàm đang ôm vợ ngủ cũm hõng yên.

Mà ông Phàm dạo nì dằm khăm quá nhe, nghiện quá nghiện Ninh Nọng roài, nguyên đội quỷ sau lưng.)

_ThanhDii