Năm giờ sáng, cổng lớn Viên gia, Viên Hạ Anh Túc hớt hả chạy xuống cổng, vội vã đến mức trên người chỉ mặc mỗi váy ngủ, bác quản gia nói Dư Hoà trở về rồi.
Chiều hôm qua Dư Hoà nói với cô sẽ lên Thành An, ấy vậy mà lại biệt tích từ buổi tối, nhắn tin gọi điện thế nào cũng không trả lời, cho đến năm giờ sáng bác quản gia nói rằng anh về rồi.
Viên Hạ Anh Túc chạy ra trước cổng, nhìn thấy Dư Hoà ngồi bệt trên nền đất, lưng tựa mình vào cánh cổng, Dư Hoà nhìn thấy Viên Hạ, ánh mắt trở nên trắng dã kinh hãi.
"Không! Đừng đến gần! Cút! Cút đi."
Viên Hạ Anh Túc còn chưa bước đến, Dư Hoà như thế phát điên xua đuổi. Viên Hạ Anh Túc giật mình, chân vội vàng bước đến trước mặt Dư Hoà, anh ta giống như bị điện giật bật ra xa Viên Hạ, kinh hoàng kêu gào.
"Á á, đừng đến gần, phụ nữ... Phụ nữ! Đừng có đến gần tôi."
Viên Hạ không khỏi khó hiểu quay sang bác quản gia hỏi.
"Bác quản gia, anh ấy bị làm sao thế?"
Bác quản gia chợt bậm môi, bộ dạng rất khó xử, mắt liếc nhìn xung quanh sau đó đưa tay che miệng, nói nhỏ với cô chủ nhỏ.
"Tôi cũng không rõ, hình như cậu chủ rất sợ phụ nữ, thấy phụ nữ liền như thế, quan trọng là vừa rồi tôi có kiểm tra qua thân thể cậu ấy thì mới phát hiện..."
"Phát hiện? Phát hiện chuyện gì?"
Viên Hạ gấp rút hỏi, không rõ chuyện gì mà bác quản gia cứ thần thần bí bí ấp úng.
Bác quản gia nét mặt khó xử, cười trừ rồi nói tiếp.
"Phát hiện chỗ đó hình như bị cắt đi rồi."
...
Đối với người lớn tuổi hơn, Tinh Lạc nhanh vội nâng người ngồi thẳng lưng, thậm chí cô còn kéo tấm chăn ra muốn bước xuống giường, miệng lưỡi nhanh chóng nói vội.
"Dạ... Con... Con chào cô..."
Tinh Lạc muốn xuống giường, người phụ nữ liền ngăn lại.
"Không cần không cần, con cứ ngồi, tịnh dưỡng cho mau khoẻ."
Đẩy ngược Tinh Lạc về vị trí ban đầu, người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh Tinh Lạc, bà ngắm nhìn Tinh Lạc một lúc, Tinh Lạc cũng tròn mắt nhìn bà, hai người bỗng mất vài phút nhìn nhau.
Cô không nhìn ra người phụ nữ là ai, hình như là người mà anh gọi đến chăm sóc cô, nhưng dáng vẻ chẳng hề giống một người tầm thường, vẻ sang trọng dịu dàng này thật giống như quý bà, trên cổ còn đeo một vòng ngọc trai thật kiêu sa.
Châu Uy Mộng chăm chú nhìn Tinh Lạc, ngắm xong rồi, bà nỡ ra một nụ cười đánh giá.
"Ấy chà, đúng là ngoài sức tưởng tượng."
"Dạ?"
Cái gì mà ngoài sức tưởng tượng? Tinh Lạc nghe không hiểu lời bà nói.
Châu Uy Mộng khẽ cười, lại nói.
"Lạc Lạc, nếu con không phiền thì cô có thể xưng hô với con thân thiết như này không? Dù sao thì..."
Ánh mắt bà ám thị lên người Tinh Lạc, nhất là chiếc bụng.
"Con và Kiệt Luân nhà cô cũng có liên hệ."
Kiệt Luân nhà cô? Tinh Lạc chớp chớp mắt, ngay lập tức nhận ra vị thế của người phụ nữ sang trọng này.
Tinh Lạc mím môi, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô dần nâng người ngồi thẳng lưng, không dám tựa mình vào đầu giường. Châu Uy Mộng nhận ra cô con gái nhỏ trở nên căng thẳng với vị thế của bà, bà cười nhẹ.
"Con đừng quá căng thẳng."
Tinh Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
"Dạ..."
Thế cơ mà làm sao mà không căng thẳng đây a, đây là mẹ của anh, chính là mama đại nhân sinh ra người đàn ông oai nghiêm lẫm liệt kia a.
Châu Uy Mộng ngồi một bên giường, bà ngồi đối diện với Tinh Lạc, nhìn gương mặt e thẹn, hai bọng mắt sưng phì hoen đỏ.
Căn bản thì bà đã nghe con trai nói qua tình trạng của Tinh Lạc, Châu Uy Mộng nắm tay Tinh Lạc, đôi tay bà thật nâng niu bàn tay nhỏ sần sùi, bà dỗ dành xoa xoa l*иg bàn tay đầy vết chai sạn của Tinh Lạc.
"Cô biết rằng con mặc cảm, Kiệt Luân so với con quá khác biệt, thế thì cô kể cho con nghe một câu chuyện nhé."
Châu Uy Mộng nhẹ nhàng cất giọng du dương, bà vừa nắm lấy tay Tinh Lạc dỗ dành vừa kể về câu chuyện trước đây.
"Trước đây, cha của Kiệt Luân, ông lão vừa nãy đòi vào nhìn con đó."
Châu Uy Mộng gợi nhớ cho Tinh Lạc, cô gật gật đầu ngoan ngoãn như chú mèo tròn mắt nhỏ lắng nghe.
"Hồi mấy mươi năm trước ấy, Trịnh Kiệt ông ấy nghèo lắm, nghèo đến mức mà mới sáng sớm thì đi phát báo, buổi trưa phụ bếp ở quán cơm ven đường, buổi chiều chạy xe ôm đến khi trời khuya mới được ngã lưng nghỉ ngơi, có khi ông ấy còn nằm ngủ trên chiếc cúp cũ rít của mình ở giữa ngã tư đường.
Khi đó cô là tiểu thư nhà họ Châu, lúc nào cô cũng được cha mẹ mai mối cho mấy anh chàng con nhà gia giáo, đối tượng xem mắt của cô hoặc là bác sĩ, hoặc là luật sư, không thì tệ nhất cũng phải là một chuyên viên văn phòng, ấy thế mà cô lại đi ưng cái lão chạy xe ôm đó chứ, con có biết gia đình cô đã phản ứng thế nào không?"
Tinh Lạc tròn xoe mắt, tập trung lắng nghe, khẽ giọng trả lời.
"Phản đối ạ?"
So với thế hệ trước, việc môn đăng hộ đối gắt gao hơn hiện tại gấp nhiều lần.
Châu Uy Mộng khẽ gật đầu.
"Ừ, cha mẹ cô phản đối nhưng mà cô cũng cứng đầu lắm, cô sống chết cũng phải gả cho ông lão ấy, thế là cha mẹ từ mặt cô, thế rồi cô cuốn gói ra khỏi nhà, theo ông lão ấy sống một cuộc sống rất bình dị.
Thuê một căn trọ phía tây, đường Cái Bàng, hồi xưa chỗ đó là ngoại ô, trọ rẻ lắm, cô ở nhà nội trợ lo cơm nước cho Trịnh Kiệt, ông ấy vẫn như thường lệ, sáng phát báo, trưa rửa bát ở quán ăn, tối chạy xe ôm. Năm đó cô và ông ấy chỉ mười bảy, mười tám tuổi.
Sau đó Trịnh Kiệt dành dụm được một số tiền, thành lập một công ty thực phẩm nhỏ, thế rồi từ công ty nhỏ đi lên thành tập đoàn thực phẩm Trịnh Châu. Những người đã khi dễ Trịnh Kiệt, trong đó có cả cha mẹ của cô đều phải có cái nhìn khác về Trịnh Kiệt."
Châu Uy Mộng xoa xoa vết chai sạn trong lòng bàn tay Tinh Lạc, vết chai lỳ trên tay con gái thật giống với ông ấy, đều là vì một thời lam lũ với cuộc đời.
"Mà Lạc Lạc à, cô yêu là yêu cậu trai trẻ với lửa nghề bừng cháy, có khát vọng, có cố gắng với khát vọng của bản thân, cô yêu cậu trai trẻ thật kiên trì, quyết tâm theo đuổi hoài bão dù rằng phải khổ cực bương trải với cuộc đời.
Cho nên Lạc Lạc, con đừng chỉ nhìn thấy vạch xuất phát của bản thân, chẳng ai có thể biết trước được ngày sau này.
Kiệt Luân thằng bé biết tất cả về con, thằng bé biết con xuất thân thế nào, thằng bé đương nhiên biết con từng sống như thế nào, thằng bé vẫn lựa chọn con. Trong những cô gái mà thằng nhóc ấy gặp, từ tiểu thư con nhà đài cát cho đến thiên kim ngọc nữ nào có thiếu, nhưng cuối cùng thằng bé lựa chọn con.
Chính là vì con mang cho thằng bé một cảm giác đặc biệt, cũng giống như cô trước đây, giữa bao nhiêu người xuất chúng lại chỉ nhìn trúng cái người chạy xe ôm."
Tinh Lạc khẽ mím môi, đầu lông mày chau nhẹ rồi giãn ra, cô lắc lắc đầu, giọng vẫn thật khàn, đáp lại câu chuyện của Châu Uy Mộng.
"Con thì có thể làm gì cho anh ấy chứ, nếu như anh ấy lấy con, người như anh ấy truyền thông lúc nào cũng vây quanh, người ta sẽ soi mói đời tư của anh ấy, sẽ nói anh ấy cưới một đứa nghèo nàn vô học, thậm chí còn chẳng được xinh đẹp."
Châu Uy Mộng khẽ cười, bàn tay dịu dàng nâng lên xoa đầu Tinh Lạc, ánh mắt bà trìu mến ngắm nhìn cô.
"Con bé ngốc, nếu như Kiệt Luân quan tâm những chuyện đó, ngay từ đầu thằng bé sẽ không chọn con, có thiếu gì phụ nữ phải không, nếu thằng bé để tâm lời ra tiếng vào, thằng bé đã chẳng ngoan cố lựa chọn con như thế này."
Tinh Lạc chợt im lặng, bỗng nhiên cảm thấy lời bà nói thật uy lực, chỉ mới nói chuyện một lúc đã khiến cho cô mũi lòng.
"Cô nói này, hồi xưa cứ nhìn mấy anh chàng bác sĩ, luật sư mà cha mẹ giới thiệu cho cô, cô cũng thấy oai lắm chứ, nhưng mà khi nhìn thấy Trịnh Kiệt, cô đã biết, cô nhất định phải gả cho người này.
Bởi vì ở bên Trịnh Kiệt, cô mới có cảm giác rằng bản thân đang thật sự được sống, cô muốn có ông ấy ở bên cạnh, cho nên bằng mọi giá đi nữa, cô cũng phải gả cho ông ấy. Cảm giác của Kiệt Luân đối với con chính là như vậy, giữa vô vàn người xuất chúng, nhìn thấy một người rất đỗi bình phàm lại động tâm, con mang đến cho thằng bé cảm giác đặc biệt, có thể là cảm giác được sống như cô trước đây, hay là cảm giác an toàn, hoặc chỉ đơn giản cảm giác yên bình thoải mái."
Châu Uy Mộng nhớ đến một chuyện mà sáng nay con trai đã nói với bà, bàn xoa xoa bàn tay chai sạn của Tinh Lạc, nụ cười ấm áp dỗ dành từ vết chai sạn lên trái tim thổn thức của cô.
"Lạc Lạc, con không hề xấu xí, cô không nhìn thấy con xấu xí. Cô chỉ nhìn thấy một đứa trẻ rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng có thể tự mình làm được, không phải nhờ vả bất kỳ ai, rất ngoan hiền lại còn rất hiếu thảo. Cô đang nhìn thấy là một đứa trẻ biết yêu thương, biết trân trọng gia đình, biết lắng lo, con chia sẽ với tất cả mọi người nhưng mà lại chẳng biết chia sẽ chính mình, bởi vì con gồng gánh cả gia đình, con chẳng thể chia sẽ cho ai cả, cứ cam chịu mãi, bây giờ đây con có Kiệt Luân rồi. Thế thì không cần phải cam chịu, bất kỳ chuyện uất ức nào cũng có thể nói với thằng bé, thằng bé nhất định làm chủ cho con. Còn nếu như thằng bé không thể là chủ cho con, cô chính là kim chủ lớn nhất của con."
Châu Uy Mộng uy nghiêm kiêu hãnh hạ một câu.
"Ở Thành An này, cho dù con có sai đi nữa, Trịnh gia cũng có thể sửa thành đúng."
Châu Uy Mộng khẽ cười.
"Nên là con gái à, con hà cớ gì phải sợ miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu, bọn họ đến đàm tiếu con còn chẳng có gan dạ để làm."
Châu Uy Mộng lần nữa nâng tay xoa đầu Tinh Lạc, thật dịu dàng xoa lên mái đầu nhỏ.
"Cho nên con chỉ cần dũng cảm tiến lên một bước nữa thôi, còn lại cứ để Kiệt Luân lo lắng, không phải ai cũng có thể mang máu mủ của thằng bé, giây phút thằng bé quyết định để cho con mang máu mủ của mình, thằng bé đã chắc chắn lựa chọn con."
Thế cho nên Tinh Lạc chẳng cần phải lo sợ, cô chỉ cần tiến lên một bước nhỏ nữa thôi.
Tinh Lạc mím môi, chậm chạp cúi mặt xuống.
"Con..."
"Không sao."
Châu Uy Mộng hiểu rõ cô cảm thấy thế nào, ân cần nói.
"Con cứ từ từ mà suy nghĩ, phải rồi, đói rồi phải không, bát cháo vừa rồi đổ rồi, cô mang cho con bát cháo khác, cháo thịt bầm bí đỏ cô nấu ngon lắm đó."
Ơ... Cháo đó là do bà nấu sao? Là cháo của mẹ anh đã nấu, thế mà vừa rồi cô đã hất đổ nó a.
Tinh Lạc càng xấu hổ cúi thấp mặt, rỉ ra tiếng nhỏ xíu.
"Con xin lỗi ạ."
Châu Uy Mộng phì cười, rõ ràng con dâu đáng yêu xinh xắn như thế, ấy vậy mà lại cho rằng bản thân xấu xí.
Chà chà, khoẻ bệnh rồi bà đứa con dâu đi lột xác một bận, khi ấy có mà khối người trố mắt vì con dâu xinh xắn của bà.
Ấy chết, cứ tự nhủ đứa nhỏ này là con dâu a, quên mất con bé còn đang suy nghĩ.
Cơ mà thế nào cũng phải là con dâu của bà thôi, Châu Uy Mộng phì phì cười lớn, mới vội trả lời.
"Không sao không sao, cô xuống bếp lấy bát cháo khác, con ăn nhé?"
"Dạ..."
Cháo do mama đại nhân của thiếu tướng nấu, nào có dám không ăn a, được ăn chính là phúc phần đấy.
Còn tiếp...
(P/s Nhớ lại Lâm Ái Mỹ bị tra tấn nàm sao, thì cha Dư thừa cũng na ná dị đó, muốn cắm vợ của Trịnh cưa sao, Trịnh cưa nhốt hắn vào hầm toàn là phụ nữ đang cao hứng, hắn bị loạt phụ nữ ăn tươi nuốt trọn đến mức hắn sợ phụ nữ a, nhưng là sau đó Trịnh cưa sén mất cái cần số của hắn.
Bây giờ hắn sợ phụ nữ, nhưng mà hắn lại chẳng còn cần số, kiểu thiếu hung khí mà lại sợ nạn nhân í, cảm giác thặc là... cờ hó.)
_ThanhDii