Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 17: Hoàng Đào

Tất cả mọi người đều đồng ý cứu người, sau đó Ôn Nhạc liền lấy ra đệm chăn, vẫn theo trình tự gác đêm ngày hôm qua, bất quá lần này không cần phải bị đông lạnh ngoài phòng, người gác đêm canh giữ ở bên cạnh bếp lò phòng khách, chỉ cần chú ý nghe động tĩnh trong thôn là được, thuận tiện nhìn nồi canh.

Hiện tại tang thi còn chưa tới trình độ biết phục kích, bên ngoài lại có trong thôn người gác đêm, bọn họ chỉ cần thủ ở nhà là được.

Mấy người bò vào trong ổ chăn nằm xuống, không hẹn mà cùng thở phào một hơi.

Cái giường đất ở nông thôn thật là thoải mái a, trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, đệm giường dưới thân hơi hơi nóng lên, nướng cho xương cốt bọn họ muốn tê tê dại dại.

Về sau, sau khi tìm được địa phương an toàn, bọn họ cũng muốn làm ra loại giường đất này, cảm giác ngủ cũng thoải mái hơn nhiều a!

Ngủ đến nửa đêm, Hàn Á thay ca cùng với Ân Trình Dương và Tiêu Văn,, nam nhân nói muốn tới tìm bọn họ trèo tường vào sân.

Nếu không phải trước đó bọn họ đã biết người này muốn tới, thì hành vi này khẳng định được bọn họ chiêu đãi thật tốt.

Kỳ thật bọn họ oan uổng Hoàng Đào, Hoàng Đào là sợ người trong thôn phát hiện, mới không dám kêu cửa ở bên ngoài cổng nhà, chỉ có thể trộm đi vào sân nhà. Hắn là tính toán gõ cửa phòng gọi người.

Ai ngờ không đợi hắn gõ cửa, cửa đã mở ra. Ngọn nến vẫn luôn chiếu sáng cho những người gác đêm, rất xa Hoàng Đào đã chú ý tới ánh sáng, lúc này cửa nhà mở ra, đôi mắt vẫn luôn nhìn trong bóng tối không kịp thích ứng ánh sáng chiếu vào người.

Chờ đến khi đôi mắt không còn cảm thấy khó chịu, Hoàng Đào mới thấy rõ người mở cửa cho hắn.

Tiêu Văn cùng Hàn Á một trái một phải đứng ở cạnh cửa, cười như không cười nhìn Hoàng Đào, Ân Trình Dương đang chuẩn bị vào nhà ngủ cũng đứng ở buồng trong cạnh cửa nhìn chằm chằm hắn.

Hoàng Đào bị nhìn đến dựng thẳng lông, nhưng nghĩ đến em gái cùng cháu ngoại đang bị nhốt lại, chỉ có thể căng da đầu mở miệng.

"Xin xin chào, tôi là Hoàng Đào, tôi... Tôi..." Tuy rằng muốn tới cầu người, nhưng tới nơi rồi Hoàng Đào lại không biết nên nói như thế nào.

Tiêu Văn nghiêng người ý bảo hắn tiến vào lại nói, Hoàng Đào khẽ cắn môi, theo vào phòng.

Tiến vào bên trong, một hương vị ập vào mặt làm Hoàng Đào sửng sốt, nhưng hắn thức thời không có hướng bệ bếp cùng bếp lò nhìn thử.

Hàn Á thấy hắn biết điều như vậy, cũng thu hồi nụ cười giả trân trên mặt, đóng cửa lại ngồi vào trên ghế.

"Tôi... Tôi muốn cầu các vị một chuyện, các vị đừng vội cự tuyệt, nghe tôi nói xong lại quyết định." Hoàng Đào thấy ba người không có cự tuyệt cũng không có đáp ứng, trên mặt cũng nhìn không ra một chút ý tưởng, tâm cũng trầm xuống.

"Thời điểm các cậu tới cũng nhìn thấy tường đất ở cửa thôn, đó không phải do người trong thôn chúng tôi xây lên, mà là do thần lực của em gái tôi, nó có thể biến ra từng chút. Em gái tôi bản lĩnh rất mạnh, có thể biến ra một cái tường đất lớn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn. Bất quá người trong thôn cho rằng em gái tôi là yêu quái, đem em ấy nhốt lại. Em gái tôi thật không phải yêu quái, trước kia em ấy chính là một người bình thường, chẳng qua hai ngày trước té xỉu, sau khi tỉnh lại liền có thần lực này." Một hơi đem lời nói đều nói ra hết, Hoàng Đào hòa hoãn lại một chút, đột nhiên quỳ xuống với bọn Tiêu Văn. "Tôi cầu xin mọi người, mọi người vừa thấy chính là người có bản lĩnh, tôi cầu xin mọi người mang em gái tôi đi. Em ấy sẽ không liên lụy mọi người, em ấy có thần lực. Cầu xin mọi người! Cầu xin mọi người!" Một bên dập đầu một bên thỉnh cầu, trán đánh vào trên mặt đất bang bang vang lên, hắn dường như là không biết đau mà hung hăng đập.

Bọn Tiêu Văn bị động tác này của hắn làm cho hoảng sợ, Tiêu Văn cùng Hàn Á mỗi người đỡ một bên muốn đem người nhấc lên, nhưng Hoàng Đào là quyết tâm dập đầu, hai người cùng nhau dùng sức thế nhưng lại không thể đem người nâng dậy được, cuối cùng vẫn là Ân Trình Dương tiến lên duỗi tay đem người nhấc lên.

Hoàng Đào người này nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng bị Ân Trình Dương dùng một tay nhấc lên trông cứ như một con gà ốm yếu.

Hàn Á bất chấp cười cười, bảo Ân Trình Dương đem người đặt ở trên ghế.

Nói thật, Hoàng Đào vừa vào cửa, cảm giác hắn đem lại cho bọn Tiêu Văn cũng không tốt. Đều nói tướng từ tâm sinh, vẻ mặt Hoàng Đào là mỏ chuột tai khỉ, nhìn chính là một người láu cá. Nhưng một đoạn lời nói cùng động tác ban nãy, ngay cả Hàn Á đều không thể không thừa nhận, hiện tại Hoàng Đào là thật sự cùng đường, hắn thật tâm muốn những người này cứu em gái hắn.

"Đó là dị năng." Hàn Á giải thích.

Hoàng Đào không rõ nguyên do nhìn về phía Hàn Á.

Dị năng? Thứ gì?

"Em gái anh không phải có thần lực, là dị năng. Cùng biến thành tang thi...... Chính là như các người thấy, dị năng giả giống những quái vật đó, em gái của anh cũng bị cải tạo thân thể, bất quá cô ấy là được cải tạo theo hướng tốt." Thấy hắn nghe không hiểu, Hàn Á giải thích tỉ mỉ thêm một chút.

"Cậu là nói...... Em gái tôi không phải quái vật đúng không?" Hoàng Đào vui sướиɠ hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy... Vậy...... Các cậu có thể hay không mang theo em gái tôi đi? Cầu xin mọi người. Người trong thôn căn bản không tiếp thu được thần lực của em gái tôi... Không phải, là dị năng." Hoàng Đào thấy bọn Tiêu Văn có thể tiếp thu năng lực thần kỳ của em gái hắn, cảm thấy càng có thêm hy vọng.

Hàn Á nhìn về phía Tiêu Văn, tuy rằng trước đó đều đã đồng ý đi cứu người, nhưng đến bây giờ, còn phải xem ý tứ lão đại.

Tiêu Văn nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Có thể."

Hoàng Đào vừa nghe, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc buông xuống, ngay lập tức có chút ngồi không yên, "Vậy tôi... vậy hiện tại chúng ta liền đi? Không được! Bây giờ nếu chúng ta cùng đi thì hỏng mất, nhiều người dễ bị phát hiện, các cậu chờ ở đây, tôi đem em gái tôi mang đến." Nói xong, Hoàng Đào liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hàn Á ngăn lại hắn.

"Đừng vội, tình huống cụ thể chúng tôi còn chưa rõ. Ngày mai chúng ta liền mang một mình em gái anh đi?" Hàn Á cười tủm tỉm đem Hoàng Đào kéo về ghế trên.

Hoàng Đào sửng sốt, có chút do dự.

"Em gái tôi còn có một đứa con trai, bất quá hiện tại tôi cũng không biết nó bị người trong thôn nhốt ở đâu, nếu tôi có thể tìm được nó trước khi mọi người đi, lại cầu xin mọi người đem mẹ con bọn họ cùng nhau mang đi, nếu là tìm không thấy... Chỉ cần mang theo em gái tôi đi là được!"

"Vậy còn anh?"

"Tôi? Tôi không có việc gì, một mình tôi đi đâu cũng được." Hoàng Đào tùy tiện xua xua tay.

Ngay cả Hàn Á cũng đều sửng sốt. Trong nháy mắt, Hàn Á cảm thấy người mặc dù vẻ mặt có chút đáng khinh nhưng cũng không khó coi như vậy.

Có lẽ kéo người này tiến vào đội ngũ cũng không phải chuyện xấu gì......

"Anh cảm thấy cháu ngoại anh có khả năng bị giấu ở đâu?" Hàn Á vừa động lông mày, hợp tác lâu như vậy, Tiêu Văn tự nhiên nhìn ra được ý tưởng của y, hỏi Hoàng Đào.

Bọn họ không cần những đồng đội đối với tất cả mọi người thành thật trung hậu, chỉ cần người này có điểm mấu chốt làm người của chính mình, đối với người mà bản thân nhận định chấp nhận trả giá không chút nào để bụng, chẳng sợ hắn là người láu cá, bọn họ cũng tin tưởng rằng bọn họ có thể làm hắn trung thành và tận tâm đối với đội ngũ này.

Mà hiển nhiên, Hoàng Đào chính là người như vậy. Em gái cùng cháu ngoại hắn chính là uy hϊếp của hắn.

"Trước đó tôi có hoài nghi bọn họ giấu ở từ đường trong thôn, nhưng ban ngày thừa dịp thời điểm không có ai tôi đã từng đi xem qua, cũng không có phát hiện được gì."

Tiêu Văn gật gật đầu, không nói nữa.

"Anh đi về trước đi, buổi sáng hừng đông lại đây là được." Hàn Á nói với Hoàng Đào.

Hoàng Đào gật gật đầu, tuy rằng trong lòng hận không thể hiện tại mang em gái tới đây ngay lập tức, nhưng vì cứu em gái, dựa vào những người này, nên hắn cũng không thể thúc giục bọn họ.

Chờ sau khi Hoàng Đào rời đi, Tiêu Văn bảo Ân Trình Dương đi ngủ. Hắn cùng Hàn Á canh giữ ở phòng khách nhỏ giọng lên kế hoạch.