Cảm ơn b @Nguyen Dung Linh Phuong đã đề cử truyện nhé 🥰 chương này tặng cậu nè 🌹
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Biếи ŧɦái!” Tiêu Nhiễm mắng một tiếng, lập tức lấy tay chuẩn bị che lại, Tưởng Vãn Ngôn dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, một tay khống chế hai cổ tay của cô, nâng lên trên đầu, thân thể của Tiêu Nhiễm căng thẳng, bộ ngực lại căng lên, một lần nữa, anh có thể nhìn thấy núʍ ѵú săn chắc của cô qua lớp quần áo.
Tưởng Vãn Ngôn nhịn không được, côn ŧᏂịŧ của anh cương cứng đến mức một chiếc lều lớn bị đẩy ra khỏi đũng quần thể thao, anh đưa tay còn lại ra, dùng ngón trỏ nhấc mép áo của cô rồi chậm rãi vén lên.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi và tức giận của Tiêu Nhiễm, có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô càng lộ ra vẻ sợ hãi, anh lại càng hưng phấn và càng muốn bắt nạt cô.
Anh chưa bao giờ tiếp xúc với loại con gái này, tự ti, mẫn cảm, bề ngoài rất gợi cảm nhưng trong lòng lại thanh thuần muốn chết.
Rất thú vị.
“Đừng... Tôi không có đùa với cậu... cậu đừng làm vậy...” Nhìn quần áo của mình chậm rãi bay lên, hai con thỏ tròn trịa rất nhanh sẽ bại lộ trong không khí, bại lộ trước mặt một kẻ lạ mặt, đối với người bảo thủ như cô mà nói, đây không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã, Tiêu Nhiễm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Vài giọt mồ hôi lạnh từ sau gáy chảy ra, từng giọt lăn xuống.
“Rung rẩy nhiều quá…” Tưởng Vãn Ngôn khẽ hừ một tiếng, sau đó ngạo nghễ cúi đầu nhìn cô: “Cầu xin tôi đi.”
“Tôi cầu xin cậu, làm ơn, xin cậu đừng làm như vậy, nếu cậu bị phát hiện...” Tiêu Nhiễm thật sự không dám nghĩ tới, thật vất vả cô mới dựa vào bản thân để được vào trường này học miễn phí, nếu bị phát hiện, cô sẽ bị đuổi học, hậu quả đó cô không thể tưởng tượng nổi, cô không muốn khiến cho cậu mợ khổ sở, càng không muốn có lỗi với chính mình.
Cơ thể cô gái run lên không ngừng, cô không thể vùng vẫy, sức lực của cô không là gì so với anh ta.
Sợ hãi, căng thẳng, bất an tràn ngập trái tim cô.
Tưởng Vãn Ngôn nhếch môi, trong con ngươi hiện lên một tia trêu chọc, nhẹ giọng nói một câu: “Không chân thành chút nào.”
Sau đó, anh ta vung mạnh tay, quần áo được vén lên, lộ ra hai bầu ngực trắng nõn tròn trịa, bại lộ trước mắt anh ta.
“Ah!” Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, trong lúc giãy giụa, bộ ngực của cô lắc lư kịch liệt.
Trong phòng máy điều hòa đang thổi, không có áo che, hơi lạnh phả vào ngực cô, cô đột nhiên rùng mình, bộ ngực ngọc ngà run lên, hai chấm đỏ trên đó run rẩy, run đến trong lòng Tưởng Vãn Ngôn.
“Kêu cái gì... Tôi cũng đâu có thao em, em đây là muốn gọi giáo viên tới đây sao?” Tưởng Vãn Ngôn khàn giọng nói, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ ngực gợi cảm và gợϊ ȶìиᏂ thế này.
Bộ ngực to và đầy đặn, giống như chứa rất nhiều sữa, hình dạng của nó cũng rất đẹp, hình giọt nước tiêu chuẩn, giống như trong mơ, nhưng so với trong mơ còn đẹp hơn, nhũ hoa của cô là loại màu hồng nhạt, đầṳ ѵú hơi lộ ra màu nâu sẫm.
Nhìn tổng thể, vòng eo nhỏ nhắn của cô dường như có thể bị bể gãy, Tưởng Vãn Ngôn có chút tò mò, liệu cô có mệt mỏi và hoảng hốt khi mang theo bộ ngực to như vậy trên thân hình gầy gò của mình hay không?
“Cậu... cậu...” Tiêu Nhiễm xấu hổ không chịu nổi, mũi chua xót, bị người đàn ông không kiêng nể gì đánh giá bộ vị riêng tư của mình, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, ánh mắt của người đàn ông rất nóng bỏng dường như nó muốn phát ra một tia lửa, bởi vì tác dụng tâm lý quấy rối, ngực cô hơi nóng, có chút đau.
Tưởng Vãn Ngôn không để ý đến cô, đẩy quần áo lên ngực cô ra, sau đó nắm lấy ngực cô, bộ ngực to và mềm đến mức một tay căn bản cũng không thể nắm được, cảm giác mềm mại, cực kỳ thoải mái.
“Ừm~” Tiêu Nhiễm không nhịn được rêи ɾỉ, cô có chút choáng váng, cô không thể tin được giọng điệu nũng nịu này là do chính mình phát ra.
“Tao hoá.” Anh liếʍ môi, ngậm vυ' phải của cô một ngụm, dùng lưỡi và răng nhẹ nhàng hôn lên ngực cô, bộ ngực mềm mại và trơn trượt, cô có mùi rất thơm, mùi đó càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn, càng ra sức nhào nặn ngực của cô.
*Tao hoá: lẳиɠ ɭơ, dâʍ đãиɠ, đĩ,...
“Ô ô ô ~ ” Ngực ngứa ngáy cùng cảm giác tê dại đan xen tra tấn thần kinh của cô, một câu “Tao hóa” khiến cho cô nhục nhã nghìn lần, vài giọt nước mắt từ trong hốc mắt chen ra.
Điều khiến cô sợ hãi nhất là thân thể của cô mềm nhũn, không còn sức lực, hai chân run rẩy không ngừng.
Dường như chú ý tới sự thay đổi của cô, Tưởng Vãn Ngôn buông tay cô ra, thuận thế ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo thắt lưng cô đi về phía mình, áp thân dưới của cô vào háng mình, để nuốt chửng bộ ngực của cô sâu hơn một chút.
“Ah~ buông tôi ra~” Tiêu Nhiễm nghẹn lại, tay túm lấy mái tóc xoăn màu đỏ rượu của anh ta, dùng sức giật giật tóc anh ta, ngăn cản những cử động đáng xấu hổ kia của anh ta.
Tưởng Vãn Ngôn nhấc người lên, toàn thân đè lên người cô một chút, Tiêu Nhiễm buộc phải ngả người ra sau, bởi vì cách bức tường rất xa nên cô không còn gì để dựa vào, ngoại trừ việc nắm lấy cánh tay của Tưởng Vãn Ngôn theo bản năng vì cô sợ bị ngã, Tiêu Nhiễm ôm cổ anh.
“Ah~ Đừng mà ~ cầu xin cậu ~” Tiêu Nhiễm khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cảm giác tê buốt và nóng rát trong l*иg ngực truyền từ từng dây thần kinh đến toàn thân, thân dưới bất giác nóng lên, có chút chất lỏng không tự chủ được chảy ra, cô cảm thấy hoảng sợ và xấu hổ.