Đến khi La Thanh Mai trở về phòng cô liền phát hiện đồ của mình bị đυ.ng vào, cô để đồ vật rất ngăn nắp, bởi vậy đồ gì bị đυ.ng qua liếc mắt liền thấy.
Ngoài ra, hai bình dưa chua với tóp mỡ, mà cô đem từ chỗ Thanh Niên Tri Thức về cũng không thấy đâu.
La Thanh Mai hít thở sâu, cô biết là ai làm, cũng chỉ có La Thanh Lan mới có cái thói lục lọi đồ vật của cô như thế này, cái người chị gái này lấy chồng rồi mà cũng không sửa được thói hư tật xấu này.
Cô kiểm tra túi đồ khác, mấy bát đĩa mà cô sưu tầm được vẫn còn ở đây, nhưng trong nhà chắc chắn không thể ở lâu được nữa.
La Thanh Mai đi ra ngoài tìm La Thanh Hồng: “Anh hai.” Lúc cô nói chuyện cũng không hạ giọng xuống, Trương Tố Anh ở phòng bên cạnh mặc dù đã tắt đèn nhưng cũng chưa ngủ.
“Thế nào rồi?” La Thanh Hồng đang lấy sổ ra tính toán lại số liệu một chút, thấy em gái đi tới, thì nhường cho cô cái ghế dài.
“Đồ của em bị lục, hai bình tóp mỡ với dưa chua cũng bị mất, La Thanh Mai bình tĩnh nói: “Ngày mai em liền ra ngoài tìm phòng ở.”
La Thanh Hồng nghe xong thì tức giận đập bàn: “La Thanh Lan có bệnh à! Sáng mai anh hai đưa em ra ngoài tìm phòng ở!”
Trương Tố Anh nằm trong phòng nghe trộm nhìn không được mở cửa đi ra quát lớn: “Tìm phòng trọ cái gì? Chê trong nhà nhiều tiền không có chỗ sài đúng không?”
“Ừm, tiền thì không nhiều, nhưng ở trong nhà con sống không vui.” La Thanh Mai nhìn về phía Trương Tố Anh: “Nếu mẹ thật sự muốn ngăn cản thì quản cho tốt La Thanh Lan đi.”
“Con…” Trương Tố Anh trừng mắt nhìn La Thanh Mai, lời đến bên miệng nhất thời cũng không cách nào nói ra.
La Thanh Hồng tò mò nhìn sang La Thanh Mai, cô nắm được nhược điểm gì của La Thanh Lan, mà có thể làm Trương Tố Anh kiêng kỵ như thế.
Trương Tố Anh trừng mắt nhìn La Thanh Mai, bà ấy nghĩ đến chuyện của La Thanh Lan, sắc mặt tối sầm lại: “Quả nhiên là đủ lông đủ cánh rồi, không thèm nghe lời người lớn nữa rồi.”
“La Thanh Mai, mẹ cho con biết, con có thể dọn ra ngoài ở, nhưng mỗi tháng nhất định phải đưa cho mẹ nửa tháng tiền lương của con.”
“Lúc trước, La Thanh Lan mỗi tháng đưa cho mẹ bao nhiêu tiền, con sẽ đưa cho mẹ bấy nhiêu.” La Thanh Mai không hề sợ hãi: “Mẹ đừng hòng lấy tiền của con để trợ cấp cho La Thanh Lan.”
Tâm tư của Trương Tố Anh bị La Thanh Mai nói trúng rồi, trong lòng bà ấy hơi tức giận: “Con đang nói gì đấy? Mẹ muốn trợ cấp cho La Thanh Lan lúc nào?”
La Thanh Mai không có trả lời lại: “Anh hai, anh nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy.” Nói xong, cô trở về gian phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Nơi này không phải hoàng cung, không cần phải lo lắng có chút sai sót liền sẽ mất đầu, nếu đã như vậy, tại sao cô lại phải tự mình chịu oan khuất?
La Thanh Hồng nhìn cửa phòng đóng lại, sau đó nhìn về phía Trương Tố Anh: “Mẹ, đã nhiều năm như vậy rồi, mẹ vẫn không thay đổi chút nào sao.”
“Thanh Mai đã đi nông thôn nhiều năm như vậy, mọi người đến cả một phong thư hay một chút đồ vật cũng chưa từng gửi lấy một lần, tất cả đều là do con thu xếp.” La Thanh Hồng nói mà cũng cảm thấy lạnh cả lòng: “Có một số chuyện, chúng con đều biết, chỉ là không muốn đi so đo với mẹ, mẹ đừng nghĩ rằng chúng con là đồ ngốc.”
Trương Tố Anh nhìn La Thanh Hồng, cũng chẳng dám mắng anh ấy, con trai thứ hai của bà ấy hiện tại là người có tiền đồ nhất, công việc hiện tại của đứa con thứ nhất cũng là do anh ấy tìm cho, nếu như chọc giận anh ấy thì hậu quả sẽ rất khó nói.
“Được rồi, các con thích làm gì thì cứ làm đi.” Trương Tố anh vội vàng nói xong câu này rồi trốn vào trong nhà rồi dùng sức đóng cửa thật mạnh để phát tiết nỗi bất mãn của bà ấy.
Ngày thứ hai, La Thanh Mai vẫn đến quán ăn sớm như thường lệ, cô nhanh chóng chào hỏi sư phụ Lương rồi kéo chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngồi xuống và rửa rau dưới vòi nước.
“Ha ha, Thanh Mai, ai đưa cô đi làm vậy?” Cô gái ngồi rửa rau bên cạnh nhìn đôi găng tay cao su của La Thanh Mai rồi giả vờ thuận miệng hỏi.
“Đó là anh hai của tôi.” La Thanh Mai nhìn Lý Tiểu Liên một cái, cô biết tâm tư của cô ấy không đơn thuần chỉ là như vậy, cũng không nhiều lời nữa.
“Ồ.” Lý Tiểu Liên đáp lại, nhúng tay vào nước lạnh rồi khẽ thở ra vài hơi lạnh.
La Thanh Mai giả vờ như không nghe thấy giọng của Lý Tiểu Liên, vùi đầu vào rửa rau.
Trước kia làm tiểu cung nữ, cô không có tiền bộ là vì không muốn làm quân cờ cho người khác, nhưng ở đây, cô cũng không muốn ngày ngày đều phải rửa rau, thái thịt thêm nữa.
Cô không thể vào bếp, nhưng nơi này là nhà máy thực phẩm Hồng An, nhất định phải có những công việc khác thoải mái hơn, La Thanh Mai nghĩ, chỉ cần có cơ hội, cô nhất định sẽ phải chuyển sang công việc khác.