Mùi rượu thơm ngào ngạt kề sát vào môi Phó Ninh Dung, nàng muốn tránh đi nhưng đã bị Tạ Du bóp cằm rót vào, hắn đưa ngón tay chọc vào cổ họng nàng để đảm bảo nàng thực sự nuốt xuống.
Nàng ho sặc sụa vài tiếng.
Phó Ninh Dung không thể chịu được sự bức ép mạnh mẽ như vậy, nàng co rút người, Tạ Du hơi nhíu mày kéo nàng lại.
Rõ ràng đã tự mình rót vào hết, nhưng cuối cùng vẫn không chắc chắn nên cố ý nhéo cằm nàng hỏi: "Há miệng ra, để ta xem nàng đã nuốt hết chưa?"
Phó Ninh Dung không muốn mở miệng.
Tạ Du kích nàng: "Không muốn cho ta xem nghĩa là vẫn chưa nuốt xuống, vậy ta lại rót vào lần nữa."
"Dù sao nàng cũng cho ta uống còn nhiều hơn thế."
Phó Ninh Dung chần chừ, miệng vừa mới hé ra một chút đã bị Tạ Du mυ'ŧ một ngụm, đầu lưỡi cạy mở hàm răng đi vào.
Môi răng đan vào nhau.
Đầu lưỡi áp vào vách tường phía trên, điên cuồng vơ vét, hắn ngậm lấy chiếc lưỡi non mềm của nàng khuấy động mạnh mẽ, không thể chịu được nụ hôn mãnh liệt như vậy, rượu và nước bọt tràn ra khóe môi, nơi hai người hôn nhau ướt nhẹp.
Thuốc phát huy công dụng rất nhanh.
Chỉ qua một lúc, toàn thân Phó Ninh Dung trở nên nóng bừng, hai gò má ửng hồng.
Nàng cắn cắn cánh môi liếc nhìn Tạ Du, ngón chân co quắp lại, toàn thân căng chặt lộ ra dáng vẻ quyến rũ hồng nhuận.
Tạ Du vân vê đầṳ ѵú Phó Ninh Dung, nhìn nó càng ngày càng phát cứng và dựng đứng lên, nụ hoa càng lúc càng nở, hắn biết điều này có ý nghĩa gì nhưng vẫn cố ý hỏi: "Tại sao mỗi lần bị ta xoa nó đều vểnh cao như vậy? Rất thoải mái sao?"
Người dưới thân dang rộng hai chân, vặn eo lắc mông, bắp chân vẫn quấn lấy eo của hắn, mềm giọng cầu xin hắn giúp đỡ.
Người mình thương nằm ngay dưới thân, sắc mặt ửng hồng, từng câu từng chữ gọi tên hắn.
Không gì có thể so sánh được cảm xúc hiện tại.
Hai mắt Tạ Du phấn khởi, khóe mắt đỏ rực, cảm giác linh hồn của mình sắp bị nàng gọi ra khỏi xác rồi.
Tiểu Tạ Du cứng đến phát đau.
Nếu không phải vừa mới bắn một lần, tác dụng của thuốc đã tiêu tán đi bớt, hắn không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì khủng khϊếp hơn nữa, có lẽ hắn sẽ bất chấp mà xông thẳng vào, hung hăng găm nàng thật mạnh, mặc kệ nàng khóc lóc la hét, đâm nàng đến tan nát không còn một mảnh hoalantichmich.
Tạ Du đang nghịch vυ' nàng, nhìn hai quả hoa anh đào hồng hồng hết bị ấn xuống rồi lại bật lên khi thả ra, hắn chuyên chú lặp đi lặp lại động tác, cảm thấy rất thú vị nên không hề để ý đến việc nàng đang lén lút dùng eo của mình để tự sướиɠ.
Hắn chơi đùa với hai đầṳ ѵú sưng đỏ, vẻ mặt hết sức chuyên tâm, như thể đang phá một vụ án nào đó rất quan trọng.
Nghiền hạt châu nhỏ, Phó Ninh Dung biết cọ nó càng nhanh sẽ càng sảng khoái.
Chơi đủ rồi, Tạ Du nâng cằm Phó Ninh Dung muốn hôn nàng, đột nhiên nhìn thấy thân thể gầy yếu của nàng run giật dữ dội, nàng nức nở rêи ɾỉ, phát ra đủ loại tiếng thét chói tai, sướиɠ đến mức nước mắt trào ra.
Sau một hồi trở về yên lặng.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi một luồng chất lỏng trong suốt phun vào bụng mình.
Tạ Du nâng cao eo của nàng lên.
Bàn tay to vỗ lên mông nàng, không đau nhưng ngứa, bao phủ lên những vết đỏ ban đầu, chạm đến tận tâm can nàng.
Có vẻ như hắn đang trừng phạt nàng vì đã cư xử không đúng mực.
Tạ Du nâng của mình lên, nhưng không đi vào mà cố ý dùng qυყ đầυ gõ lên âm đế của nàng.
Hắn tối sầm giọng nói, sức lực trên tay càng ngày càng tăng: "Đồ dâʍ đãиɠ, sao không đợi ta mà tự mình giải quyết?"