Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi

Chương 27: Kiềm tiếng kêu (H)

Vĩnh Hạ trân trối nhìn hắn, hôn nàng muốn tắt thở như vậy để trả lời câu hỏi của nàng sao? Có quá vô liêm sỉ không vậy... Nàng còn định kiếm câu gì mà mắng hắn thì bàn tay hư hỏng của Dư Chấn Vũ đã luồn vào trong nội y của nàng.

Vĩnh Hạ hoảng hốt mà nắm chặt lấy tay hắn, nàng bối rối kêu lên:

"Tướng quân... Chàng làm gì vậy?"

Dư Chấn Vũ không trả lời nàng, tay hắn giật mạnh nội y của Vĩnh Hạ mà vứt sang một bên, chóp mũi cọ sát vào hõm cổ nàng mà hít lấy hương thơm nhàn nhạt như như mùi hương hoa hồng nở rộ vào đầu mùa hè quyến rũ kiêu sa biết bao nhiêu...

Dường như hắn muốn nuốt cả hương thơm này vào bụng mà không ngần ngại cắn xuống xương quai xanh của nàng để đánh dấu, rồi lại quét lưỡi một vòng xung quanh vết cắn đỏ lờm đó... Những điều hắn làm đều làm cho cơ thể Vĩnh Hạ run bần bật lên vì sợ hãi...

Nàng bấy giờ đã biết ánh mắt hắn nhìn nàng lúc nãy là gì rồi? Là khát khao du͙© vọиɠ bản năng của một nam nhân... Chỉ trách nàng tuổi còn quá nhỏ lại chưa từng nhìn thấy ánh mắt này nên không dễ dàng nhận thức được... Cứ thế mà khơi dậy ham muốn của hắn.

Nàng cố gắng nghiêng cười tránh đi những cái hôn trên cổ mình mà khó khăn cầu xin hắn:

"Xin chàng buông thϊếp ra... Ưʍ..."

Dư Chấn Vũ tham quan hết chiếc cổ trắng ngần của nàng cảm thấy muốn di chuyển đi nơi khác thì nghe được lời cầu xin thủ thỉ của nàng bên tai... Có lẽ Vĩnh Hạ không biết trong hoàn cảnh này, nàng càng cầu xin hắn thì với bản năng chinh phục hắn càng muốn có được nàng hơn.

Dư Chấn Vũ gỡ chiếc áo choàng lông cáo đang quấn quanh người mà trải xuống đất, hắn đặt nàng nằm ngửa trên đó, cả thân thể cao lớn đè ép lên người nàng...

Hắn nhìn khuôn mặt hoảng sợ nhưng lại đỏ ửng lên vì sự mơn trớn của hắn mà khẽ cười, khàn giọng dụ dỗ:

"Vĩnh Nhi... Vi phu muốn nàng..."

"Aaa..."

Chưa để Vĩnh Hạ kịp tiếp thu lời hắn nói, hay là đồng ý chuyện này, Dư Chấn Vũ đã lao xuống như một mũi tên bắn mà hôn nàng tới tấp, Vĩnh Hạ phải ngửa đầu khổ sở để tiếp nhận nụ hôn cuồng bạo kia, răng môi hai người va đập ken két vào nhau, rồi lại nghe thấy tiếng nhóp nhép của nước bọt làm người ta động tình.

Bàn tay Dư Chấn Vũ cũng không yên phận mà bóp lấy bầu ngực căng tròn của nàng... Hắn thầm cảm thán sự kɧoáı ©ảʍ kì lạ này, mịn màng, căng mọng như muốn tràn khỏi lòng bàn tay hắn... Dư Chấn Vũ không nhịn được nữa mà buông môi nàng ra ép cả hai đầu ti chụm lại mà cho vào miệng hắn mυ'ŧ chùn chụt như đứa bé đói sữa mẹ.

Vĩnh Hạ bị cướp lấy hơi thở, rồi lại bị cướp lấy hai quả đồi căng tràn của mình, nàng bị khoáy đảo trong vô thức, cảm xúc không nhịn được nữa mà tùy tiện rên lên vài tiếng:

"Ưʍ... Ahh... Tướng quân..."

Phát hiện mình thất thố nàng vội vàng bịt chặt miệng lại nhưng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt...

Dư Chấn Vũ cảm nhận được những hành động vụn vặt của nàng, hắn khẽ cười buông ngực nàng ra mà ngồi thẳng dậy, hắn vừa cởϊ qυầи của mình vừa nhìn nàng mà ngả ngớn nói:

"Vĩnh Nhi... Nàng đừng kiềm tiếng rên lại... Vi phu muốn nghe nàng rên..."

Vĩnh Hạ cảm thấy tên này thật không biết xấu hổ, ức hϊếp nàng quá đáng như vậy, còn bắt nàng phải rên lên cho hắn nghe, nàng bật khóc nức nở lắc đầu ngoạy ngoạy mà cắn chặt lấy môi mình.

Dư Chấn Vũ nhìn nương tử cứng đầu của mình cũng chỉ biết cười trừ, hắn trầm giọng nói:

"Để xem nàng kiên trì như vậy được bao lâu..."

Vừa dứt lời hắn đã kéo banh chân nàng ra mà cho hai ngón tay của mình vào nới lỏng, cảm giác se khít, ấm nóng bên trong làm hắn muốn điên lên được nhưng hắn vẫn cố nhịn... Hắn phải giúp nàng thả lỏng trước, thì người "huynh đệ" của hắn mới thuận lợi đi đường.

Cảm giác bị xâm nhập, rồi mơn trớn bên trong mình, Vĩnh Hạ khó chịu đến vặn vẹo cơ thể, nàng tròn mắt mà nhìn lên trời, hai tay nắm chặt lấy áo choàng mà khống chế không để cho bản thân phát ra một tiếng kêu nào.

Dư Chấn Vũ cảm thấy sức chịu đựng của nàng cũng thật là đáng khâm phục, nhưng nàng càng làm vậy hắn càng muốn chinh phục nàng hơn... Muốn ép nàng phải rên lên mà cầu xin hắn.

Nghĩ là làm Dư Chấn Vũ đưa du͙© vọиɠ cao ngạo của hắn đến trước cửa động nàng, không chút báo trước, cũng không để cho Vĩnh Hạ kịp nhìn thấy gì hắn đã tiến vào trong.

Cảm giác hạ thân bị xé rách làm Vĩnh Hạ đau đớn mà kêu lên nức nở:

"Aaa... Huhu... Đau quá... Chàng dừng lại đi mà."

Dư Chấn Vũ chỉ mới vào được một nữa đã bị nàng kẹp chặt muốn đứt ra, lại nhìn nàng yếu đuối cầu xin hắn không nhịn được mà mềm lòng không muốn trêu chọc nàng nữa.

Hắn cúi đầu hôn lên má môi nàng mà ngọt ngào dụ dỗ:

"Vĩnh Nhi ngoan... Nàng thả lỏng một lúc, để ta vào hết sẽ không đau nữa..."

Vĩnh Hạ đôi mắt ầng ậc nước ngây thơ nhìn con cáo già trước mặt mà hỏi:

"Sẽ không đau thật sao?"

"Thật... Vi phu sẽ không làm nàng đau." Dư Chấn Vũ trả lời, hắn cười cười ý vị thâm sâu mà hôn lấy đôi môi đã bị cắn nát đến bật máu của nàng.