(Cảnh báo: Chương có những yếu tố vô cùng nhạy cảm, thậm trí là thô tục. Hạn chế lứa tuổi.)
Những đầu ngón tay kia mân mê lên những cánh hoa đã đẫm ướt, rồi khẽ dùng sức mà mở rộng lối vào của hoa huy*t, đôi mắt lục sáng lên những tia nhìn lạnh giá.
“Chắc tầm này là đủ rồi...”
Anh lẩm bẩm một mình những lời đó.
Chu Châu Thiền nằm ở trên giường, gồng mình để không vì quá bất an mà bò dậy rồi bỏ chạy. Nãy giờ, khi nhìn Giang Nguyệt Dực động chạm vào từng nơi riêng tư nhất trên cơ thể, Chu Châu Thiền có cảm giác toàn thân người của cô như đang giật lên đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có thứ gì đó trong người muốn tuôn ra.
Giang Nguyệt Dực cũng đã nhận ra cô đang phải khổ sở như thế nào để không phát ra những tiếng rêи ɾỉ đầy xấu hổ và những thứ cảm giác lạ lùng ở trong người mình.
Xem ra, mấy cái hàng tốt và dùng nguyên một hộp BCS kia là nói dối rồi bởi vì phản ứng co rúm lại và sự bối rối khi chứng kiến bản thân mình bị những cơn kɧoáı ©ảʍ khóa chặt này của cô chỉ dành cho những ai có lần đầu trải nghiệm chuyện làʍ t̠ìиɦ mà thôi.
Nói dối cũng không biết diễn sao cho thật, Giang Nguyệt Dực vẽ lên một nụ cười nhạt trên khóe môi.
Tay anh đỡ lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã được bọc trong một lớp áo mưa của mình mà đặt nó vào cái khe nhỏ nhắn ở giữa hai cái cửa đang bàng hoàng run rẩy kia, chẳng để cho Chu Châu Thiền kịp nói thêm một lời nào cả, Giang Nguyệt Dực đã đẩy mạnh thứ tính khí đã c**** cứng của mình kia đâm phốc vào bên trong, đâm đến tận gốc.
Chu Châu Thiền đau đớn kêu thét lên một tiếng, toàn thân người không có một chỗ nào kịp chuẩn bị trước cho sự xâm nhập đột ngột đến thô thiển ấy cả.
“Áaaaaaa!... Hưm ưʍ... ha... a... a...”
Cô uốn cong lưng lên, chật vật để hứng chịu lấy cái cảm giác đau đớn đến không thở nổi kia.
Cây côn th*t trướng to đến kinh khủng ấy hiện đang nằm ngang ở trong người cô, giống như là một lưỡi kiếm sắt xẻ đôi người cô ra vậy.
Nụ hoa màu phấn nộn kia phải nuốt vào một thứ to lớn quá khổ, hiện đang phải mở căng cả thân mình để chứa chấp lấy anh, yếu ớt phun ra những giọt *** **** màu trong suốt.
Giang Nguyệt Dực cũng bị sự chật chội của cô mà ngửa đầu thở dốc, không thể tiến thêm được nữa bởi vì phân thân của anh đang bị cô siết mạnh lấy như muốn bóp nát cả anh ra rồi.
“Thả lòng... hừ... Thả lòng ra. Của tôi sẽ bị cô bóp đến hỏng mất.”
Anh ấn xuống cơ thể trắng nõn đang run rẩy ở dưới thân mình, không hề nể nang đến việc đây là lần đầu của cô mà điên cuồng đâm rút.
Tiếng của da thịt va chạm vào nhau bạch bạch đầy d** mỹ.
“A... ư... Á... ha... ư ư... a... ha... ha.”
Giang Nguyệt Dực dùng lực thúc thật mạnh eo về phía trước, đút cho bụng cô no căng.
Cơn khoái lạc này thực sự rất sướиɠ, hai hàm răng của anh nghiến chặt vào nhau đến phát ra cả những tiếng ma sát ken két, tuy nhiên, nó không thể ngăn nổi những tiếng thở hổn hển đứt quãng và rêи ɾỉ đầy du͙© vọиɠ của anh.
Những giọt mồ hôi nóng hổi trượt từ trên trán anh mà rơi xuống bên dưới tí tách như mưa, vành mắt hoe đỏ, nhìn xuống người phụ nữ đã bị anh th*o làm đến run rẩy kịch liệt kia.
Thứ to lớn kia đâm vào rút ra, dày vò đến mức cửa huy*t nhỏ không kìm được mà co giật. Mỗi lần rút ra, thân của cây gậy ấy ngoài một lớp **** *** ươn ướt bao phủ thì còn có cả một chút tơ máu đỏ.
Chu Châu Thiền bất lực nâng mông lên, từ trong cổ họng cô tràn ra những tiếng kêu nỉ non bị pha trộn giữa đau đớn và kɧoáı ©ảʍ.
Toàn thân cô bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, bên dưới ánh đèn ngủ màu cam vàng, cơ thể cô giống như được tráng lên một lớp bóng loáng.
“Hức hưʍ... a... ha... Chậm chút...! Ư ư... Chậm chút đi...! Xin anh, xin anh... Ức, ha...!”
Cô kêu lên đầy kiệt sức. Nhưng mỗi khi cô có ý định tách ra khỏi người anh thì đều bị Giang Nguyệt Dực cầm lấy cổ chân rồi kéo mạnh, những lúc ấy, căn rễ của người đàn ông đều cắm chặt đến tận mông của cô.
“Ahhhhhh... ha a... mmm!”
Chu Châu Thiền rêи ɾỉ loạn xạ rồi kết thúc bằng một tiếng hét cao vυ't. **** *** bắn ra tung tóe, làm ướt cả một khoảng ga giường, ướt cả đùi anh.
Giang Nguyệt Dực thở ra từng hơi nặng nề, chậm rãi rút thứ ấy của mình ra, lột xuống lớp áo mưa bọc ở bên ngoài mà thít chặt lấy đầu nó lại, một tay ném bay nó thành hình vòng cung vào trong miệng thùng rác góc phòng.
Chu Châu Thiền đã triệt để kiệt sức và có dấu hiện không thể giữ vững được sự tỉnh táo của mình.
Nhưng khi hai mí mắt của cô nặng nề nhắm vào nhau, đột ngột eo của cô bị Giang Nguyệt Dực bế xốc lên.
“Tôi không làm nổi nữa... Lúc trước là tôi nói dối anh, thực sự không thể tiếp tục được nữa đâu...”
“Như vậy thì phải phạt cô thôi. Mười hộp BCS.”
Chu Châu Thiền trợn trừng mở mắt, nhìn Giang Nguyệt Dực nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Mười hộp, mỗi đêm một hộp, dùng đến khi nào cô biết hối lỗi thì thôi.”