Cũng không biết có phải là ảo giác của Quý Thường Âm hay không, luôn cảm thấy căn phòng yên tĩnh hơn.
Mặc dù làn đạn bình luận tiếp theo rất nhanh nhưng nó vẫn không thể thay đổi được bầu không khí khó xử mà Quý Thường Âm cảm thấy.
Quý Thường Âm vẫn không nhịn được liếc nhìn Hứa Triều Mộ, muốn nhìn xem biểu tình trên mặt cô ấy.
Tuy nhiên, không có biểu hiện gì.
"Có chuyện gì vậy?" Hứa Triều Mộ hỏi.
Quý Thường Âm không nói gì.
"Rất nhiều người nhìn cái gì đều cảm thấy có cảm giác CP, em phải làm quen với điều đó."
Quý Thường Âm:...
"Thật ra em không sao, em chỉ nghĩ chị sẽ không thoải mái thôi."
“Không sao đâu.” Hứa Triều Mộ ôm cằm, “Họ không ghép CP cho tôi quá nhiều.”
Quý Thường Âm: Được.
Trong làn đạn luôn luôn không thiếu những cuộc cãi vã, fans thực tập sinh cùng thực tập sinh cãi nhau, fans khách mời cãi nhau với khách mời, có đủ loại cãi vã và mọi thứ đều có thể dẫn đến xung đột.
Bất cứ khi nào có cảnh quay Quý Thường Âm, sẽ luôn có người mắng mỏ cô.
"Em có muốn tắt làn đạn bình luận không?"
“Không sao đâu.” Quý Thường Âm xua tay, tiện tay cầm lấy quả cam trên bàn lên. “Họ nói là việc của họ, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến em, họ đang xem chương trình trên điện thoại di động hoặc máy tính, còn em thì ngồi trong rạp phim tại nhà, dựa vào sofa xem chương trình. Tại sao em lại so đo với bọn họ?
"Em có một thái độ thực sự tốt."
Quý Thường Âm mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
"Chị vừa mới để ý em xác thực nhìn chị rất nhiều lần." Hứa Triều Mộ nói.
Quý Thường Âm:...
"Vì cái gì em luôn nhìn chị?"
“Bởi vì em luôn cảm giác được một giây tiếp theo chị liền muốn xông lên đánh người, cho nên em phải ngăn cản chị.” Quý Thường Âm nói: “Chính chị tự nhìn xem sắc mặt của chị thật khó coi.”
Hứa Triều Mộ có chút không nói nên lời: “Chị chỉ là nghiêm túc một chút.”
"Cho nên em mới phát hiện được, chị nhìn qua giống như là muốn xông lên đánh người."
Hứa Triều Mộ mím môi.
"Qua mấy ngày các nàng sẽ công diễn, đến lúc đó hãy cười một chút nhé, ngồi bên cạnh chị áp lực thực sự rất lớn."
"Chị biết." Hứa Triều Mộ mặt không biểu tình.
Quý Thường Âm hơi nhếch khóe miệng, liếc nhìn màn hình: "Nhìn xem, trên làn đạn cũng có người nói chị đáng sợ, không phải chỉ có em cảm thấy như vậy."
“Chị biết rồi, không cần cường điệu, lần sau chị sẽ chú ý một chút.” Hứa Triều Mộ trước đây chưa từng tham gia chương trình nào yêu cầu cô làm giám khảo nên tạm thời chưa có ai phát hiện ra bản chất giáo viên chủ nhiệm này.
Tiết mục cuối cùng cũng kết thúc, vẫn còn có người đang thảo luận.
[Không dám tin, Hứa Triều Mộ thế mà từ đầu đến cuối đều không cười một chút. 】
[So với Quý Thường Âm ở bên cạnh, có một số thời khắc cười như một kẻ ngốc. 】
[Nhưng khi Quý Thường Âm đen mặt, còn đáng sợ hơn, mà các ngươi không phát hiện ra là Hứa Triều Mộ phát tín hiệu sao? Luôn có cảm giác như thiếu một đoạn gì đó ở giữa. 】
[Hứa Triều Mộ yêu cầu không khỏi quá cao đi, thực sự, cô ấy không nên tới tham gia loại chương trình kiểu này. 】
[Hứa Triều Mộ tới tham gia loại chương trình này chỉ để kiếm tiền, hạ cấp. 】
……
Quý Thường Âm tắt làn đạn bình luận.
"Tại sao lại tắt nó?"
"Kết thúc rồi, tại sao phải để tâm, cứ đi ngủ đi."
“Không ngủ được.” Hứa Triều Mộ xoa xoa cổ, “Em đi ngủ trước đi, chị muốn xem phim thêm một chút.”
"Được." Quý Thường Âm gật đầu, "Chị cũng đừng thức suốt đêm, nếu không để chị ở lại cũng không có ý nghĩa gì."
"Bảo đảm sẽ đi ngủ trước một giờ."
“Được.” Quý Thường Âm trước khi rời đi đi ngang qua Hứa Triều Mộ, nhịn không được giơ tay vuốt tóc cô ấy một lần nữa.
Hứa Triều Mộ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cô.
"Em nhịn không được."
Hứa Triều Mộ quay mặt đi: “Sau này đừng tùy tiện chạm vào tóc người khác, có thể sẽ giật mất tóc giả của họ.”
"Được rồi, em chỉ sờ chị."
Hứa Triều Mộ:......
Quý Thường Âm nhanh chóng bỏ chạy trước khi Hứa Triều Mộ kịp phản ứng, cảm thấy đặc biệt vui mừng. Tuy rằng Hứa Triều Mộ không phải là người đặc biệt đáng sợ, nhưng vuốt tóc cô ấy lại có cảm giác như nhổ lông trên đầu lão hổ.
Ngày thứ hai, Hứa Triều Mộ vẫn như cũ ở lại trong nhà Quý Thường Âm, chỉ cần cô muốn rời đi, liền sẽ bị các loại lý do trì hoãn, chỉ có thể ở lại.
Hơn nữa, Hứa Triều Mộ phát hiện mình thực sự đã tăng được hai cân, tối ngày thứ ba, dù nói cái gì cô cũng không ăn cơm tối, trực tiếp bỏ chạy.
Lần gặp mặt tiếp theo của hai người là khi đi ghi hình Truy Mộng.
Lần này chỉ đến đó xem một buổi biểu diễn, không có chuyện gì lớn xảy ra, bọn cô chỉ là khách mời, không thể giọng khách át giọng chủ.
Trước buổi biểu diễn, Hứa Triều Mộ và Quý Thường Âm đã có một cuộc phỏng vấn nhỏ với các thành viên trong nhóm.
"Ngẫu nhiên?"
"Không, có một danh sách." Hứa Triều Mộ có chút không nói nên lời, " Em tới đây không đọc qua quy trình sao?"
"Đại khái nhìn một chút, không phải có chị sao, sợ cái gì?"
Hứa Triều Mộ:......
Nhìn Hứa Triều Mộ sắc mặt tối sầm, Quý Thường Âm lập tức nhéo bờ vai của cô ấy: "Em chỉ nói đùa, em nhìn, liền muốn chọc chị."
Người đầu tiên phỏng vấn là Kiều Đình Khê.
Kiểu Đình Khê đã vững vàng ở vị trí thứ nhất kể từ thời điểm cuộc bình chọn bắt đầu.
Quý Thường Âm ngồi ở trên ghế cao, yên lặng xoay ghế.
“Em không thể bình tĩnh lại một chút sao?”
“Việc này không nhàm chán sao?” Quý Thường Âm đưa tay xoay ghế của Hứa Triều Mộ.
Hứa Triều Mộ quay người hai lần, nàng có chút không nói nên lời nhìn Quý Thường Âm.
Đợi hai phút, cùng Trường Âm cùng nhau xoay ghế, nghe thấy tiếng gõ cửa, hai người lập tức xoay người ngồi ngay ngắn.
"Lão sư đợi lâu." Kiểu Đình Khê bước tới cúi chào.
Quý Thường Âm gật đầu: “Cứ thoải mái trò chuyện, ngồi đi, không cần căng thẳng, chị và Hứa lão sư đều là những người rất hiền lành lại thân thiện dễ gần.”
Hứa Triều Mộ cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Đình Khê hướng về phía Hứa Triều Mộ nhìn thoáng qua, sau đó yên lặng dời đi ánh mặt.
Quý Thường Âm nhịn không được cười một tiếng.
"Khụ khụ, đối với lần tranh tài này em có gì muốn nói không?" Quý Thường Âm hỏi.
Về cơ bản, họ được đưa ra một số câu hỏi thông thường, không có gì đặc biệt, rất nhàm chán, câu trả lời mà Kiều Đình Khê đưa ra cũng khá chung chung và quy củ, không có điểm bùng nổ.
"Chị lặng lẽ nói cho em biết, loại chương trình này của chúng ta tiết mục cuối cùng nhất định phải làm việc với lão sư cố vấn, em đang mong chờ ai?" Quý Thường Âm hỏi.
Kiều Đình Khê sửng sốt một lát.
"Chúng ta có sáu người, đương nhiên, Hứa Triều Mộ và chị có thể không tham gia, nhưng lần này vẫn là bao gồm một chút, em muốn hợp tác với ai nhiều hơn?"
Hứa Triều Mộ bất đắc dĩ nhìn Quý Thường Âm.
"Mọi người em đều muốn hợp tác."
"Kỳ thật cũng không nhất định phải chọn bọn chị, về sau sẽ có những minh tinh khác đến giúp đỡ." Quý Thường Âm tiếp tục nói, “Nói thật tốt, có lẽ tôi sẽ xem liệu tôi có thể thực sự mời mọi người đến đây không.”
Hứa Triều Mộ lại liếc nhìn Quý Thường Âm: “Nếu không mời được thì sao?”
"Em không nói trước, chúng ta cứ nhìn xem, em cũng không nói chắc chắn."
"Kỳ thực em liền nghĩ muốn hợp tác với Hứa lão sư..." Kiều Đình Khê nhìn Hứa Triều Mộ, "Em từ trước đến nay đều thích Hứa lão sư."
"Ồ, cho nên vừa rồi không nói, bởi vì sợ chị ở chỗ này không vui sao?" Quý Thường Âm sâu kín thở dài.