Đã 17 năm kể từ khi cô xuyên đến đây. Lạc Ân đã quen với cuộc sống ở thế giới này. Đối với cô, những gì đã trải qua ở Đại lục Vũ Hoa giờ chỉ còn những kí ức mơ hồ không rõ. Lúc cô lên 7 thì đã bắt đầu tìm hiểu những kiến thức về không gian, lịch sử, bùa phép,...tất cả những gì có liên quan đến việc xuyên không, cô cũng đều lật tung hết. Nhưng mà dù cho thử cách nào đi chăng nữa, tất cả đều thấy bại.
Cô suy sụp, chán nản. Cho tới khi cô vô tình nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ cả người gầy yếu vì bị ốm khom lưng ôm lấy chậu hoa hồng mà cô thuận tay trồng trên ban công, cẩn thận che chở nó khỏi những giọt mưa lạnh buốt, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy ôn nhu, dịu dàng. Lúc đó, không hiểu tại sao, tim cô khẽ co rút, máu toàn thân như đông lại, đôi môi run rẩy lần đầu tiên phát ra tiếng gọi xuất phát từ trái tim: “Mẹ.”
Bây giờ Lạc Ân mới chân chính cảm nhận được mình đang sống ở thế giới này. Dù cho đối với những chuyện đã xảy ra trước kia có chấp nhất như thế nào, thì quá khứ vẫn là quá khứ. Cuộc sống sẽ không vì cô mà quay ngược thời gian về quá khứ, cũng không vì cô mà dừng lại. Nó vẫn tiến về phía trước. Và Lạc Ân cô đã đến lúc nên đóng lai quá khứ, sống thật tốt cuộc sống hiện tại và cả tương lai.
Còn hắn, cô sẽ cẩn thận cất sâu vào nơi bí mật nhất, hòa vào tâm hồn cô, cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
Sau khi đã làm xong công tác tư tưởng, Lạc Ân bắt đầu để những người thân này tiến vào trái tim của mình.
Mặc dù cô vẫn lạnh lùng, kiệm lời như vậy. Nhưng sau lưng vẫn vô cùng để tâm đến họ. Ừm chẳng hạn như là…
Một ngày nọ, Lạc phu nhân lén lút cả nhà ăn lẩu cá lóc, vừa mới thổi thổi miếng cá lóc bốc hơi ngon miệng kia thì Lạc Ân đã xuất hiện, đoạt đi:
“Mẹ bị dị ứng cá lóc. Kể từ khi con có ý thức thì đã mẹ đã nhập viện tổng cộng 32 lần.”
Lạc phu nhân: “…” Huhuhu con gái lớn không thương mẹ nữa rồi.
Hôm sau, vậy mà cô đích thân hầm *canh cá chép củ cải cho bà. Từ đó, món ăn yêu thích nhất của mẹ Lạc là canh cá chép củ cải do Lạc Ân hầm.
Một ngày nọ, cha Lạc tiếp đãi đối tác làm ăn, uống quá chén, chứng đau dạ dày lại tái phát. Lạc Ân trực tiếp đi gặp đối tác kia của ông ‘uy hϊếp’một trận, tin đồn lan xa. Kể từ ngày đó, không còn đối tác nào dám ép ông Lạc uống rượu. Đối với vấn đề này, Lạc Trì biểu hiện vừa ngọt ngào vừa chua xót. Ngọt ngào vì con gái quan tâm ông. Nhưng mà nghĩ đến mỗi lần uống rượu lại phải dấu dấu diếm diếm, chua xót làm sao…
Những người làm trong nhà họ Lạc cũng đồng lòng tỏ rõ sự kính trọng, yêu mến đối với cô. Cô có thể lành lùng, lời nói thẳng thắng, có đôi khi kiêu ngạo. Nhưng tuyệt đối là cô chủ tốt đẹp nhất họ từng gặp. Cô có thể giây trước vừa chê họ phiền, giây sau đã quay sang giúp họ làm việc. Hầu như mọi việc trong nhà đều qua tay cô. Từ trồng cây, tưới hoa, đến làm cơm, rửa chén,… Đương nhiên, cô là cô chủ, cô chỉ là đôi khi sẽ giúp đỡ họ thôi. Không thì chẳng phải cô sẽ cướp mất miếng cơm sinh nhai của họ sao.
Nói chung, tiêu biểu cho loại người ngoài lạnh trong nóng, thì trên dưới nhà họ Lạc không ai có thể vượt được Lạc Ân.
Lạc Ân dù sao cũng đã 17 tuổi, nhưng cô chưa từng đến trường, hầu hết toàn là mời các giáo sư về dạy riêng, không thì cũng là cả ngày nhốt mình trong phòng đọc sách. Cha mẹ Lạc ngay từ đầu muốn cô đi học như bao đứa trẻ khác, nhưng lai lo được lo mất, sợ cô không hòa nhập được với môi trường đông người như vậy, lại lỡ như vì tính tình của cô mà bị cô lập hay không, nên vẫn chần chừ cho tới bây giờ.
Mắt thấy, ngày tháng học sinh cấp ba sắp kết thúc, lại thêm Cố Nhạc thuyết phục, vì anh giờ đây chỉ mới 21 tuổi đã cầm được tấm bằng của trường đại học danh tiếng bậc nhất cả nước, bây giờ vì chưa muốn tiếp nhận tập đoàn của cha mẹ, mà đăng kí làm giáo viên dạy môn ngoại ngữ Anh tại trường cấp ba Cẩm Lăng. Cha mẹ Lạc cảm thấy có Cố Nhạc ở trường chống lưng cho Lạc Ân, dứt khoát đóng gói cô gửi đến trường học. À không, cô không ở lại trường, hằng ngày vẫn về nhà bình thường nhé. Nhà họ Lạc mà sao nỡ xa cô chứ.
Cứ thế, Lạc Ân đang đọc sách trên phòng, bị cha mẹ lôi đi, ù ù cạc cạc đi mua đồ dùng học tập, sách vở, quần áo,…
Ngày thứ hai đầu tuần, hôm nay Lạc Ân chính thức nhập học.
Nói cô không hồi hộp chính là giả. Hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với trường học. Mọi thứ đương nhiên vô cùng mới lạ, thậm chí cô còn hơi phấn khích nữa. Nhưng mà mặt ngoài vẫn là lạnh lùng, thờ ơ.
Không nói đến khuôn mặt thì thôi, một khi đã nói đến, ‘kinh diễm’ chắc cũng không thể diễn tả hết được vẻ đẹp của cô.
Càng lớn, gương mặt của cô càng giống kiếp trước. Phải nói là ngoại trừ kiểu tóc, quần áo, còn lại là không khác gì.
Làn da mịn màng như ngọc. Cô có đôi mắt phượng trong trẻo không giấu nổi lạnh nhạt nhưng mị hoặc bức người, lông mi dày, cong vυ't, mỗi lần rũ mắt, người khác có thể thấy được bóng của hàng mi rung rung như cánh quạt và cả nốt ruồi lệ câu nhân. Lông mày đậm nhạt vừa đủ, nhìn vào sẽ cho cảm giác xa cánh, thờ ơ. Chiếc mũi nhỏ tinh xảo khéo léo, thế mà lộ vài phần nhu hòa đáng yêu. Đôi môi mỏng, hồng nhuận, no đủ yêu kiều. Từng bộ phận trên gương mặt cô đều hài hòa đến hoàn mỹ nhất. Cô như bước ra từ tranh cổ, đẹp đến mức không thật, hít thở không thông.
Hôm nay Lạc Ân mặc bộ đồng phục của trường mới được đặt may gấp hôm qua. Không hổ là trường trọng điểm, đồng phục cũng được thiết kế vô cùng khéo léo nhưng không màu mè mà đơn giản, trang nhã.
Áo sơ mi trắng, tay áo dài, cổ tay áo có hai vạch màu xanh dương được thêu bằng tay tượng trưng cho khối đang học là lớp mười một, tương tự lớp mười là 1 vạch và lớp 12 là ba vạch. Cà vạt màu đen sọc trắng, vừa sang trọng mà cũng vừa thoải mái. Trên túi áo một chút còn thêu bằng chỉ đen họ tên và lớp học bằng chỉ đen. Khác với các trường khác, nữ có thể mặc quần tây thay vì váy. Lạc Ân chọn quần tây. Cô vẫn chưa quá thích ứng với cách ăn mặc phóng khoáng này. Tuy ăn mặc kín đáo như vậy, nhưng với khuôn mặt và dáng người kia, Lạc Ân vẫn thành công trở thành tâm điểm của trường học.
Khuôn mặt đẹp, dáng người cao gầy, mỏng manh, làn da trắng sứ. Tất cả là ấn tượng đầu tiên của học sinh trường Cẩm Lăng đối với Lạc Ân.