Chương 72
Ai bảo họ trông như những mỹ nhân lạnh lùng với khuôn mặt vô cảm khi rời xa ống kính, biểu cảm của họ khá nhiều.
Nhưng bản thân cô lại không biết gì, vẫn giả vờ bình tĩnh và yêu cầu anh rời đi.
Thật dễ thương đáng yêu.
Nhưng, mời thần còn dễ hơn là đuổi anh đi, mặc dù anh không phải do Lâm Tinh Tân mời, nhưng bay giờ đã tiến vào căn phòng này, muốn thả anh đi cũng không dễ dàng như vậy.
"Tân Tân."
"Làm gì?" Giọng điệu cô có phần hung dữ.
"Hôm nay tôi tới đây có hai mục đích, mục đích thứ nhất là em đã biết rồi. Về phần mục đích thứ hai…"
Anh dừng lại, dường như đang muốn khoe khoang.
Lâm Tinh Tân biết mình không nên nói chuyện, anh chính là bệnh nên uống thuốc kê đơn.
"Mục đích thứ hai là gì?"
"Tôi tới đây để mang bữa tối cho em." Lâm Tinh Tân kinh ngạc nhớ lại, vừa rồi đi ngang qua nhà hàng, Giang Tư Niên hình như đã để đồ gì đó lên bàn ăn.
Giang Tư Niên tiếp tục nói: "Chú Tề quên mất hôm nay em tham gia nhóm, nên vẫn chuẩn bị bữa tối cho em."
Lâm Tinh Tân không bị lừa, sao chú Tề có thể phạm sai lầm như vậy khi làm quản gia của gia đình nhà họ Giang nhiều năm? Cô liếc nhìn Giang Tư Niên nói: "Tôi không nghĩ chú Tề quên nó. Anh đã hướng dẫn chú ấy làm điều đó, phải không?"
"Phải." Giang Tư Niên biết mình không thể lừa cô nên anh hào phóng thừa nhận.
"Cảm ơn chú Tề vì lòng tốt của chú, nhưng tôi thực sự không cần." Lâm Tinh Tân ngẩng đầu nhìn Giang Tư Niên: "Tôi không lừa gạt anh, trợ lý của tôi đã giúp tôi chuẩn bị bữa tối, cô ấy sẽ quay lại."
Cho nên anh có thể rời đi.
Lâm Tinh Tân không nói những lời cuối cùng, nhưng cô biết Giang Tư Niên nhất định hiểu ý cô.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là Dư Tiểu Nhung gọi tới.
Mí mắt của Lâm Tinh Tân giật giật, đột nhiên có dự cảm không lành.
"Alo, Tiểu Nhung." Dư Tiểu Nhung còn chưa kịp nói chuyện thì từ nơi cô ấy truyền đến tiếng còi xe chói tai, tựa như đang vô cùng tức giận.
Một lúc sau, âm thanh dần dần yên tĩnh trở lại, chắc chắn là Dư Tiểu Nhung đóng cửa sổ xe lại.
"Tân Tân, cô có nghe thấy tôi nói không?"
"Bây giờ có thể. Cô đang ở đâu tại sao lại ồn ào như vậy?"
Giọng điệu của Dư Tiểu Nhung đầy vẻ xin lỗi: "Tân Tân, tôi xin lỗi, khoảng thời gian ngắn này tôi không thể quay lại."
Không biết vì sao, khi Lâm Tinh Tân nghe Dư Tiểu Nhung nói những lời này, cô cũng không có gì kinh ngạc, giống như ông trời đang đứng về phía Giang Tư Niên.
Dư Tiểu Nhung vẫn đang giải thích với cô: "Tôi đã đặt món cô thích nhất ở Lan Đình, nhưng bây giờ lại bị kẹt xe rất đông. Với tình hình hiện tại, tôi e rằng tình trạng tắc đường sẽ còn kéo dài…"
Lan Đình là một câu lạc bộ tư nhân chỉ dành cho hội viên.
Lâm Tinh Tân là một người kén ăn, đồ ăn ở Lan Đình cô miễn cưỡng có thể vừa miệng, nên Dư Tiểu Nhung đến Lan Đình cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ở đầu bên kia nhìn thấy Dư Tiểu Nhung sắp khóc, Lâm Tinh Tân vội vàng an ủi cô ấy: "Không sao đâu, cô cũng đói mà? Đi ăn luôn đi."
"Nếu không bay giờ tôi xuống xe, xem còn có cách khác để trở về khách sạn không."
Giọng điệu của Lâm Tinh Tân trở nên nghiêm túc: "Không, trời sắp tối rồi. Hãy ở trong xe và không đi đâu cả."
Nghĩ nghĩ, Lâm Tinh Tân vẫn cảm thấy có chút lo lắng, nói Dư Tiểu Nhung đưa điện thoại cho tài xế.
Cô liên tục nhấn mạnh với tài xế rằng Dư Tiểu Nhung không được phép hành động một mình.
"Vậy cô thế nào?" Dư Tiểu Nhung cảm động nhưng cũng lo lắng cho Lâm Tinh Tân sẽ chết đói.
"Tôi sẽ gọi điện đến khách sạn, bảo họ mang đồ ăn cho tôi." Lâm Tinh Tân mỉm cười: "Yên tâm, tôi sẽ không bị bỏ đói đâu."
Mặc dù Giang Tư Niên nghe không rõ Dư Tiểu Nhung nói gì bên kia điện thoại, nhưng chỉ cần nghe câu trả lời của Lâm Tinh Tân, anh đã đoán được sơ bộ câu chuyện.
Sau khi Lâm Tinh Tân cúp điện thoại, Giang Tư Niên nghiêng đầu về phía cô, nói với giọng điệu trìu mến: "Mang giày vào đi, ra ngoài ăn."
Lâm Tinh Tân không nhúc nhích và kiên quyết nói: "Tôi sẽ gọi cho khách sạn."
Đi được nửa đường, Giang Tư Niên dừng lại khoanh tay dựa vào khung cửa: "Được."
Thấy anh đồng ý như vậy, Lâm Tinh Tân do dự một chút.
Giang Tư Niên không nhanh không chậm nói thêm: "Bây giờ chú Tề cũng đang ở khách sạn, chú ấy quên nói với em rằng chú ấy sẽ là đầu bếp toàn thời gian của em trong khoảng thời gian này và sẽ phụ trách các bữa ăn của em, cho nên dù em có gọi hay không, chú Tề cũng đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho em rồi."
Lâm Tinh Tân: "…"
Tại sao trước đây cô không thấy người này khó đối phó như vậy?
"Còn một điều nữa tôi chưa nói với em."
"Mẹ và bà nội nghe nói em ở khách sạn của họ, sợ em ở một mình buổi tối buồn chán nên muốn qua đây ở với em một thời gian."
Lâm Tinh Tân do dự cả người đều trở nên lo lắng: "Cái gì cơ?"
"Nhưng đừng lo lắng." Như thể anh đang trêu chọc cô, khóe môi của Giang Tư Niên hơi cong lên, một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh: "Tôi đã đã thuyết phục họ rồi."
Theo cách này thì đó chỉ là một chuyến đi tàu lượn siêu tốc.
Nhưng cho dù Lâm Tinh Tân có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy tất cả những điều này quá trùng hợp.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Giang Tư Niên, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Trợ lý của tôi bị kẹt xe, có phải là anh không…"
"Tân Tân." Giang Tư Niên nghiêm túc gọi cô: "Cho dù chồng của em có thực sự thông minh, cũng sẽ không làm chuyện như vậy."
Phía sau Giang Tư Niên muốn nói thêm cái gì đó, Lâm Tinh Tân căn bản không chú ý đến, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến bây giờ là ba chữ "chồng của em".
Sự đỏ mặt cuối cùng cũng tan biến lại quét qua cô.