Chương 56
Tiếng đóng cửa "ầm" tự nhiên khiến người trong phòng giật mình.
Diệp Vũ Kỳ tò mò thò đầu ra: "Là ai vậy, Tân Tân?"
"Không có ai?" Thanh âm của Lâm Tinh Tân nghe có chút khẩn trương: "Gõ nhầm cửa."
Câu trả lời này thực sự đầy sơ hở.
Thang máy ở Cẩm Viên phải có thẻ mới đến được tầng chỉ định, một thang máy có hai hộ sao có thể gõ nhầm cửa được.
Cũng may Diệp Vũ Kỳ giống như là thật sự tin lời cô nói, mỗi người đều cố gắng chống đỡ, cô ấy vẫn tập trung vào quả táo không hỏi thêm một câu nào nữa.
Lâm Tinh Tân dựa vào cửa, trong đầu trở nên hỗn loạn.
"Là "Tân Tân" giọng mũi lần trước."
"Vẫn luôn là."
"Không bao giờ có ai khác."
Giang Tư Niên vừa nói những lời này là có ý gì?
Anh đã bị đồn một cặp với Hạ Tinh từ khi còn học trung học, nhưng bây giờ anh lại nói người đó luôn là cô, chẳng lẽ anh đã thích cô từ hồi trung học rồi sao?
Suy nghĩ táo bạo này ngay lập tức bị Lâm Tinh Tân bác bỏ.
Lúc đó họ còn chưa quen biết nhau, Giang Tư Niên làm sao có thể thích cô được?
Vậy anh thích cô từ khi nào?
Hơn nữa, anh và Hạ Tinh là tình huống như thế nào, tại sao lúc đó mọi người đều cho rằng bọn họ yêu nhau?
"Tân Tân." Diệp Vũ Kỳ gọi cô mấy lần
"Hả?"
Lâm Tinh Tân giống như lấy lại tinh thần, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, cô mới nhìn thấy lòng bàn tay cô đều đỏ bừng.
Đối với dấu vết hình mặt trăng trong lòng bàn tay, Lâm Tinh Tân tự lừa mình chớp mắt, đè xuống đáy lòng không hiểu sao nổi lên gợn sóng, sau đó giương mắt nhìn Diệp Vũ Kỳ.
"Sao vậy?"
Một tia lo lắng từ Diệp Vũ Kỳ nhanh chóng hiện lên, cô ấy che dấu tốt cảm xúc của mình, nửa đùa nửa thật nói: "Không sao, nhìn cậu vẫn đứng bên cửa không nhúc nhích, tôi còn tưởng rằng cửa bị hỏng."
Trong lòng Lâm Tinh Tân nhảy dựng lên: "Tôi đang suy nghĩ một chuyện."
"Sẽ ổn mà, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, tôi giúp Thần Thần bưng đồ ăn ra."
Diệp Vũ Kỳ từ trên ghế sô pha đứng dậy chạy vào nhà bếp.
Bây giờ chỉ còn một mình cô trong phòng khách.
Lâm Tinh Tân nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa trước mặt, đầu óc cô chưa kịp phản ứng thì những ngón tay trắng nõn đã ấn vào tay nắm cửa.
Cô nhìn thấy hành động trong tiềm thức của mình như đang thấy ma, Lâm Tinh Tân có chút phiền não vỗ trán.
Cô chỉ nhìn xem Giang Tư Niên còn có ở đây không.
Nếu anh vẫn còn ở đây, cô vẫn nên xin lỗi anh.
Vì cánh cửa đóng quá đột ngột, cũng không biết có chạm vào anh không.
Mặc dù cô muốn giữ khoảng cách với anh nhưng việc cô làm vậy quả thực không phù hợp.
Lâm Tinh Tân sau khi xây dựng tâm lý xong, chậm rãi đẩy cửa ra một khe hở, sau đó cẩn thận nhìn thoáng qua.
Bỗng dung cô đối diện với đôi mắt đen thâm thúy đang mỉm cười, đáy mắt người đàn ông ôn nhu thẳng thắn nhiệt liệt rơi vào trong mắt Lâm Tinh Tân.
Giang Tư Niên mỉm cười nói: "Tân Tân."
Anh không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Lâm Tinh Tân đột nhiên mở cửa xuất hiện, như thể anh đã đoán được rằng mèo con tò mò sẽ thì đầu ra ngoài xem xét.
Cô đang định làm tốt công tác xây dựng tâm lý như cho chó ăn.
Đầu óc Lâm Tinh Tân nóng lên một lần nữa cô đóng chặt cửa lại.
Cô bối rối luống cuống dựa người vào cửa, tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực.
Diệp Vũ Kỳ và Dung lần lượt ra khỏi bếp, nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tinh Tân vô cùng kinh ngạc, đáy mắt hai người hàm nghĩa không rõ.
Nhưng cuối cùng bọn họ làm như không thấy gì vẫn nói chuyện với Lâm Tinh Tân như thường: "Tân Tân, rửa tay đi, đến giờ ăn rồi."
"Hôm nay Thần Thần nấu rất nhiều món ăn ngon của cô ấy, chỉ cần ngửi thấy mùi thôi tôi đã muốn khóc rồi."
"…Được rồi." Vì không muốn bạn bè nhìn ra sự khác thường của mình, cô gần như chạy về phòng.
Cô nhìn mình trong gương với đôi tai đỏ bừng, Lâm Tinh Tân vội vàng dùng nước lạnh hạ nhiệt chính mình.
Thật vất vả cô mới đè nén vẻ mặt đỏ bừng trên mặt, lúc này điệm thoại di động trên giường của cô đột nhiên vang lên.
【J: Tân Tân, đừng lo lắng khi em nhìn thấy tin nhắn này, tôi chỉ muốn nói với em rằng tôi đã đi rồi.】
Nhìn thấy Giang Tư Niên còn đặc biệt gửi nhắn tin cho mình để nói anh đang ở đâu, Lâm Tinh Tân sự tức giận bĩu môi, ai quan tâm anh có đi hay không, tự mình đa tình.
Sau đó, ánh mắt của Lâm Tinh Tân rơi vào tên wechat ngắn gọn rõ ràng của Giang Tư Niên, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, lẽ nào chữ "J" của anh không phải là "Giang" của anh, mà là "Tân" của cô? (trong tiếng trung tên của Giang Tư Niên và Lâm Tinh Tân đều là chữ "J", "Jiang" và "Jin")
Lâm Tinh Tân nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì lập tức sắc mặt cô thay đổi, cô không thể để Giang Tư Niên lưu lại dấu vết trong cuộc đời mình, nếu không sớm muộn gì anh cũng sẽ dắt mũi cô.
Hay cô cho anh vào danh sách đen anh.
Nếu cô cho anh vào danh sách đen, liệu anh có đích thân đến tìm cô không?
Từ trước đến nay Lâm Tinh Tân không chắc Giang Tư Niên sẽ làm điều này hay không, nhưng bây giờ cô có cảm giác rất mạnh rẳng anh chắc chắn sẽ làm điều đó.
Lâm Tinh Tân không nhịn được thở dài, cho đến bây giờ đầu óc cô vẫn có chút choáng váng.
Mọi chuyện đến thời điểm này đã phát triển vượt qua sự mong đợi của cô.
"Tân Tân, đến giờ ăn rồi."
Thấy cô đã lâu không ra khỏi phòng, Diệp Vũ Kỳ ở ngoài phòng khách gọi cô bằng tất cả sức lực.
"Đến đây."
Lâm Tinh Tân mím môi đỏ mọng, cuối cùng chính là đem ID wechat của Giang Tư Niên vào danh sách đen không làm phiền.
Ngoại trừ trốn tránh, cô thật sự không còn cách nào khác.
—
Dung Thần gọi Lâm Tinh Tân và Diệp Vũ Kỳ nhanh chóng ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nói: "Đã lâu không xuống bếp, cũng không biết kỹ năng nấu nướng của tôi có kém đi không."