Thanh Tỉnh Luân Hãm

Chương 25

Chương 25

Tuy nhiên, cô cũng biết rằng nếu cô mềm lòng với đối phương, cũng chính là tàn nhẫn với chính mình, trong lòng thầm niệm một câu "Xin lỗi", cô nói: "Muốn tôi tha thứ cho anh cũng không phải là không được."

"Vậy cô nói xem!" Ngữ khí của đối phương đột nhiên kích động.

"Tôi đói bụng, anh đi lấy cho tôi một ít bánh ngọt nhỏ đi."

Người đàn ông trẻ tuổi không nghĩ tới cô lại yêu cầu đơn giản như vậy, sợ Lâm Tinh Tân sẽ đổi ý, anh ta lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề, bây giờ tôi đi lấy cho cô."

"A, chờ một chút." Lâm Tinh Tân nở một nụ cười nham hiểm: "Tôi chỉ ăn bánh ngọt nhỏ vừa mới ra lò, cho nên anh phải vào bếp canh giữ."

"Cái này…"

"Không đi cũng không sao." Lâm Tinh Tân thu lại ý cười, chán ghét nhìn anh ta: "Vậy anh về bên cạnh ba anh đi, đừng làm phiền tôi."

"Tôi đi tôi đi."

Lâm Tinh Tân mặt không chút thay đổi nhìn bóng lưng đối phương rời đi, xoay người đi về nơi khác.

Cô không có ý định chờ đối phương trở về.

Ở khoảng trống Lâm Tinh Tân xoay người, cô nhìn thấy Giang Tư Niên.

Cô nhớ Giang Tư Niên thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học đã ra nước ngoài.

Anh quay lại đây sao?

Với ngoại hình nổi bật dáng người cao ráo thẳng tắp cộng thêm khí chất lạnh lùng quý phái, Giang Tư Niên chỉ cần đứng ở đó cái gì cũng không cần làm, là có thể khiến mọi ánh mắt tập trung lại đây.

Giang Tư Niên đang bị một nhóm người lớn tuổi hơn anh vây quanh hàn huyên.

Anh nhíu mày trên mặt lộ ra ý cười nhạt nhẽo, nhìn rất lịch sự và lễ phép.

Không biết vì cái gì khi nhìn thấy Giang Tư Niên, trong lòng Lâm Tinh Tân phiền muộn càng thêm rõ ràng.

Chắc bởi vì không muốn để cho người từng có duyên gặp mặt biết được giờ phút này cô đang chật vật.

Lâm Tinh Tân rời khỏi phòng tiệc, đi thẳng tới khu vườn nhỏ.

Khách khứa đều ở trong đại sảnh, khu vườn nhỏ có vẻ rất yên tĩnh.

Đây chính xác là điều mà Lâm Tinh Tân mong muốn.

Cô tìm thấy một góc yên tĩnh, ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh luống hoa.

Lâm Tinh Tân có chút đau đầu, chiếc cằm của cô mềm mại nhẹ nhàng dập vào đầu gối.

Tình hình hiện tại của cô thật sự rất tồi tệ.

Lâm Chẩn quyết tâm "bán" cô.

Cho dù đuổi được Trương tổng lần này, nhưng kế tiếp Lâm Chẩn nhất định sẽ tìm những người lộn xộn khác cho cô, thậm chí ông ta còn có thể dùng thủ đoạn hèn hạ hơn nữa chống lại cô.

Cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi những rắc rối trong tương lai và hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Chẩn.

Nhưng chính xác thì phải làm gì?

Đột nhiên, có hai tiếng bước chân từ xa truyền đến, dần dần đến gần, cuối cùng dừng ở bên cạnh Lâm Tinh Tân.

"Vậy chỉ còn cách tìm người đồng ý kết hôn." Giọng nói của người đàn ông trong trẻo thản nhiên.

"Vậy bây giờ cậu có người thích hợp chưa?" Một thanh âm khác có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Là Giang Tư Niên và một người đàn ông xa lạ mà Lâm Tinh Tân chưa từng thấy qua.

Lâm Tinh Tân không muốn nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng nếu bây giờ rời đi hiển nhiên sẽ bị đối phương phát hiện.

Hậu quả thậm chí còn lúng túng hơn.

Cô chỉ có thể ở yên tại chỗ, chờ đối phương nói xong sự tình rời đi.

Giang Tư Niên nói: "Đây là tìm đối tượng kết hôn, không phải là đi siêu thị mua đồ ăn, sao có thể nhanh như vậy mà tìm được người thích hợp."

"Cũng đúng, muốn kết hôn với một người không có tình cảm thậm chí còn không quen biết, cô nương này cần bao nhiêu quyết đoán!" Tư Gia Thụ cảm khái nói: "Nhưng cậu nói, chú Giang rất có ý nghĩ, phải chờ cậu kết hôn sau đó mới chịu cho cậu tiếp quản Giang thị."

"Không nói nữa, vừa nghĩ đến việc này tôi đã thấy phiền lòng."

Tư Gia Thụ nhìn một góc nào đó có ý chỉ: "Nếu trên trời có thể rớt ra một người vợ cho cậu thì tốt rồi."

Đôi lời của tác giả:

"Ông xem hai đứa nhỏ này rất xứng đôi."

Chứng kiến toàn bộ quá trình Giang tổng lạnh mắt đi qua, trời lạnh, Trương gia có thể chuẩn bị phá sản.

Chương này chính là hồi ức, nguyên nhân mà Giang tổng và Tân Tân kết hôn.

Đúng vậy chính là Giang tổng tự mình đưa tới cửa.