Chương 17
Sau khi lên xe, trong lòng Lâm Tinh Tân vẫn còn buồn bực không thở được, cô nhìn Giang Tư Niên: "Tôi có thể mở cửa sổ không?"
"Đương nhiên." Giang Tư Niên gật đầu, anh lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh nên dặn tài xế giảm tốc độ xe sau đó cởϊ áσ vest trên người đưa cho cô.
Lâm Tinh Tân không trả lời.
Giang Tư Niên biết cô đang băn khoăn cái gì, giọng nói mang theo tiếng cười khẽ vang lên trong xe: "Yên tâm, tôi không lạnh."
Anh sợ Lâm Tinh Tân lại từ chối, trực tiếp khoác áo vest lên người cô: "Không phải mấy ngày nữa sẽ đi làm lại sao, đừng để bị cảm lạnh vào lúc này."
"Làm sao anh biết vài ngày nữa tôi sẽ đi làm lại?"
Ánh mắt Lâm Tinh Tân lóe lên một tia nghi hoặc, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trước khi chính thức đi làm lại, toàn bộ quá trình cô đều giữ bí mật, ngoại trừ một số nhân viên thân cận, những người khác không biết chuyện này, nhưng Giang Tư Niên làm sao biết chuyện này?
Giang Tư Niên giống như không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, trên mặt anh hiện lên một tia bối rối, dừng một chút mới giải thích: "Dung Thần nói cho tôi biết, cô ấy nói mấy ngày nữa em sẽ đi làm lại, nói tôi chăm sóc tốt cho em."
"Thì ra là vậy." Lâm Tinh Tân không nghĩ nhiều nữa, khép chặt áo vest trên người, thấp giọng nói cảm ơn anh: "Cám ơn. Tôi muốn hứng gió một chút, nhanh thôi tôi sẽ đóng nó lại."
"Được."
Giang Tư Niên vẫn như cũ ngồi bên kia với phong thái lịch thiệp duy trì một khoảng cách nhất định với Lâm Tinh Tân, nhưng hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trên áo vest bao bọc lấy Lâm Tinh Tân.
Chóp mũi Lâm Tinh Tân tràn ngập hơi thở của Giang Tư Niên.
Hương thơm gỗ trong trẻo mạnh mẽ xâm nhập lãnh địa của cô, giống như mưu toan đem hơi thở này xâm nhập lên người cô, chiếm vị trí thống lĩnh.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, Lâm Tinh Tân không cảm thấy phản cảm chút nào.
Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh qua cùng với ánh đèn đường, phản chiếu lên gương mặt hoảng hốt của cô một tầng ánh sáng loang lổ tịch mịch.
Có lẽ vì hôm nay Giang Tư Niên giúp cô trút giận, hoặc có lẽ vì anh vẫn luôn tỏ ra thiện ý với cô, chưa bao giờ làm tổn thương cô, Lâm Tinh Tân đột nhiên có cảm giác muốn tâm sự với anh.
Suy cho cùng con người không phải là container tê liệt, không thể nào chứa hết tất cả cảm xúc tiêu cực.
"Sau này chắc hẳn tôi sẽ gặp báo ứng."
Trong gió xen lẫn tiếng thì thầm của cô, như có như không, nhưng Giang Tư Niên vẫn nghe thấy.
Đồng tử của anh co rút lại, trái tim không khỏi run lên mang theo một loại bất an áp lực nào đó nhìn Lâm Tinh Tân, anh rất hiếm khi mất bình tĩnh: "Không được nói bậy!"
"Không phải nói bậy." Lâm Tinh Tân nghiêng đầu nhìn Giang Tư Niên, gió thổi làm loạn tóc cô khiến cho sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, cô giống như một đứa trẻ cô độc bất lực, mang theo một loại cảm giác suy sụp không thể nào giải thích được khiến người ta hoảng sợ.
"Sau khi Lâm Chẩn làm ra chuyện khiến em và dì tổn thương, ông ta đã không còn xứng đáng làm ba em." Giang Tư Niên nhìn Lâm Tinh Tân không chớp mắt, giống như sợ cô có thể biến mất bất cứ lúc nào: "Em không cần phải có cảm giác tội lỗi với ông ta, tất cả đều do ông ta gieo gió gặt bão."
Lâm Tinh Tân giống như nghe được câu nói đùa nào đó, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười châm chọc, hai má cô ửng hồng vì hận thù: "Ông ta xứng đáng sao?"
Cho đến giờ phút này, Giang Tư Niên mới hoàn toàn hiểu được người thật sự khiến cô khó có thể quên là ai.
Là Thẩm Thần.
Cô dùng cái chết của Thẩm Thần công kích người nhà họ Lâm, đạt được mục đích đồng thời cũng làm cho linh hồn của Thẩm Thần không được bình an.
Tên Thẩm Thần hết lần này đến lần khác xuất hiện trong miệng người nhà họ Lâm, kỳ thật là một loại vũ nhục đối với cô.
Bởi vì những người làm điều ác không nhận ra điều ác mà họ làm, họ cũng sẽ không thú nhận tội lỗi của họ với nạn nhân.
Sự ngụy biện của Lâm Chẩn là minh chứng tốt nhất.
"Dì sẽ không trách em đâu." Giang Tư Niên trong lòng đau đớn: "Bà ấy ở trên trời vẫn nhìn em, bảo vệ em."
Lâm Tinh Tân lắc đầu: "Tôi không hy vọng bà ấy trên trời nhìn tôi, tôi hy vọng bà ấy có thể tái sinh thành một cô bé vô tư, sau đó hạnh phúc sống cả đời."
Đừng vì một người đàn ông mà mất đi sự nghiệp, mất đi bạn bè, mất đi chính mình, và thậm chí cuối cùng mất luôn cả mạng sống.
"Ừm." Giang Tư Niên khàn giọng đáp: "Sẽ như vậy."
"Thực xin lỗi, hôm nay để cho anh chê cười rồi." Lâm Tinh Tân tự giễu nói: "Kết hôn với tôi căn bản là một vụ mua bán thua lỗ."
Gia thế của cô không bằng anh, gia đình nguyên sinh lại là một mớ hỗn độn, Lâm Chẩn giống như một con linh cẩu vĩnh viễn không đủ ăn, luôn luôn âm mưu tính kế để giành lợi ích từ nhà họ Giang.
Lúc trước Giang Tư Niên làm sao có thể đồng ý kết hôn với cô?
Rõ ràng anh có thể tìm một người con gái gia thế trong sạch, tính cách dịu dàng kết hôn.
Dù sao đi nữa cũng sẽ tốt hơn là kết hôn với cô.
Lâm Tinh Tân nghĩ.
Cô kết luận: "Tôi quá tệ."
Nghe cô nói vậy, Giang Tư Niên nhíu mày, anh không nên đồng ý cho Lâm Tinh Tân trở về nhà họ Lâm.
Loại phương thức trả thù gϊếŧ một ngàn kẻ thù tự tổn hại tám trăm này thật sự không thích hợp với cô.
Khi Giang Tư Niên đối mặt với Lâm Tinh Tân, anh thường có cảm giác luống cuống tay chân ——
Không biết nên làm thế nào để đối xử tốt hơn với cô, để cô ấy hạnh phúc hơn một chút.
Bởi vì quan tâm, bởi vì yêu, Giang Tư Niên ở trên thương trường sát phạt quyết đoán cũng biến thành một tên nhát gan do dự không tiến lên.
"Đừng nói như vậy, em là tốt nhất."
Bên ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng còi che mất nửa câu nói sau của Giang Tư Niên.
"Anh nói gì?" Lâm Tinh Tân nghi hoặc nhìn Giang Tư Niên.
Giang Tư Niên không vội lặp lại, anh đột nhiên đưa tay vuốt mái tóc vụn trên má Lâm Tinh Tân.
Đầu ngón tay anh hơi nóng, da thịt vừa chạm vào lập tức mang đến sự run rẩy bí ẩn.
Cả người Lâm Tinh Tân cứng đờ, tim đập không khống chế được mà nhanh hơn