Chương 1
Thời tiết đẹp.
Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt với tầm nhìn rộng mở, ánh nắng ban mai đầu xuân xuyên qua rèm cửa sổ chưa được kéo kín, chiếu vào hai người thân mật đang nằm trên chiếc giường lớn ở giữa phòng ngủ.
Một lát sau, dưới tấm chăn mỏng màu thuần khiết khẽ động, một bàn tay trắng nõn thon dài, đầu ngón tay hồng phấn duỗi ra.
Lâm Tinh Tân chậm rãi mở mắt ra, khóe mắt dính đầy hơi nước mờ mịt, vẻ mặt ngơ ngác, dường như có chút không rõ đối với tình huống hiện tại.
Sau vài giây, Lâm Tinh Tân nhẹ nhàng gõ trán mình một cái, ký ức đêm qua giống như một đoạn văn lộn xộn mờ nhạt nhanh chóng hiện lên trong đầu cô.
Hôm qua là ngày giỗ của mẹ Lâm Tinh Tân, Diệp Vũ Kỳ và Dung Thần sợ trong lòng cô khó chịu, cố ý tới tìm cô ăn tối.
Và rồi…
Cô suy sụp và không nhớ gì cả.
Lâm Tinh Tân tự biết tửu lượng của mình không tốt, cho nên cô hiếm khi uống rượu bên ngoài, thỉnh thoảng trước mặt vài người bạn tốt cô mới có thể uống một lần.
Chiếc chăn dưới thân ấm áp mềm mại, làm dịu đi phần nào cảm giác khó chịu do say rượu gây ra.
Lâm Tinh Tân vừa muốn đứng dậy, nhưng phát hiện ra mình đang bị người nào đó giam cầm chặt chẽ, không thể động đậy.
Sức mạnh như vậy chắc chắn không phải xuất phát từ Dung Thần hay Diệp Vũ Kỳ.
Đột nhiên, cô giật mình đổ mồ hôi lạnh, cả người hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bây giờ người đàn ông trên giường của cô, là ai?
Lâm Tinh Tân một bên hoảng sợ suy nghĩ, một bên cứng đờ cổ nghiêng đầu nhìn, kết quả đối diện với một khuôn mặt trẻ tuổi trong sáng.
Đôi lông mày của người đàn ông đen láy, đôi mắt nhắm nghiền thon dài, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng hơi mím lại.
Là gương mặt khiến người ta liếc mắt một cái khó có thể nào quên được.
Sau khi nhìn rõ gương mặt khá quen thuộc này, trái tim vốn đang lơ lửng của Lâm Tinh Tân rơi xuống đất.
Bởi vì người này là Giang Tư Niên.
Người phối ngẫu hợp pháp trên danh nghĩa của cô.
Tuy rằng hai người chỉ là thỏa thuận hôn nhân, nhưng thay vì mở mắt ra phát hiện mình nằm trong lòng một người xa lạ, Lâm Tinh Tân lại ước người này là Giang Tư Niên.
Hơn nữa cho dù quần áo trên người đã được thay thành bộ đồ ngủ thoải mái, Lâm Tinh Tân cũng biết rõ mình không có cùng Giang Tư Niên say rượu loạn tìиɧ ɖu͙©.
Dù sao đều là người từng học sinh lý, nếu cô và Giang Tư Niên thật sự đã xảy ra chuyện gì, không có khả năng một chút cảm giác cô cũng không có.
Lâm Tinh Tân chỉ muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô làm sao có thể ngủ trong lòng Giang Tư Niên?!
Đầu cô thậm chí còn gối lên cánh tay của Giang Tư Niên, mà Giang Tư Niên thì hơi nghiêng người, dùng tư thế hoàn toàn bảo vệ ôm cô vào ngực.
Thân mật và lưu luyến.
Bất cứ ai nhìn thấy sẽ nhầm họ là một cặp vợ chồng vô cùng tình cảm.
Nhưng Lâm Tinh Tân biết rất rõ, cô và Giang Tư Niên thậm chí ngay cả bạn tốt cũng không tính, cùng lắm là đối tác ở chung coi như hợp tác.
Cô cẩn thận di chuyển cánh tay của Giang Tư Niên đặt trên eo cô, ai ngờ đầu ngón tay của cô vừa mới chạm lên cánh tay của Giang Tư Niên, anh liền nhíu mày, Lâm Tinh Tân sợ tới mức vội vàng dừng lại, cô sợ đánh thức anh nên tư đặt mình vào tình thế khó khăn.
Lâm Tinh Tân nín thở chờ một lúc, thấy Giang Tư Niên không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, mới tiếp tục động tác trên tay.
Kết quả lần này Giang Tư Niên không nhíu mày, mà bàn tay nóng hổi đặt trên eo Lâm Tinh Tân đột nhiên bắt đầu di chuyển lên trên, ngón tay thon dài trắng nõn cuối cùng rơi xuống đỉnh đầu cô, xoa xoa như một đứa trẻ, dịu dàng nói: "Ngủ ngon, Tân Tân, ngủ đi."
Lâm Tinh Tân hoàn toàn bị động tác thân mật và giọng nói thân mật này của anh dọa sợ.
Cô từng nghi ngờ rằng cô vẫn chưa thức dậy.
Tân Tân?
Giang Tư Niên làm sao có thể tự nhiên thốt ra "biệt danh" vốn dùng để đối phó với trưởng lão một cách tự nhiên như vậy, giống như anh đã nói qua vô số lần đến quen thuộc.
Hết lần này tới lần khác ngữ khí còn dịu dàng như vậy.
Còn tệ hơn nữa chính là, khi Giang Tư Niên giơ tay lên, cổ áo ngủ của anh vốn đã rộng thùng thình nay càng trở nên lỏng lẻo, Lâm Tinh Tân ngơ ngác nhìn bộ ngực trằng gầy lạnh lẽo của anh.
Mặc dù rất khó thuyết phục, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy chồng mình khỏa thân.
"…"
Lâm Tinh Tân vốn định rời mắt, nhưng đột nhiên lại bị thứ gì đó trên ngực Giang Tư Niên thu hút, sau khi thấy rõ nó là cái gì, ánh mắt cô cứng lại.
Đó có phải là hình xăm không?
【X&J】
Các chữ cái màu đen được in rõ ràng trên ngực phải của Giang Tư Niên.
Lâm Tinh Tân đọc hai chữ cái này một lần.
"J" nên là Giang Tư Niên, vậy "X" là ai?
Tên của người nào đó chợt lóe lên trong đầu Lâm Tinh Tân.
Hạ Tinh.
Ánh mắt của Lâm Tinh Tân nhìn Giang Tư Niên dần dần trở nên phức tạp, anh còn đem chữ cái đầu tiên của họ bạn gái cũ xăm ở vị trí gần trái tim nhất.
Giang Tư Niên lớn hơn Lâm Tinh Tân hai tuổi.
Lâm Tinh Tân học lớp 11, Giang Tư Niên đã là sinh viên tốt nghiệp lớp 12.
Tuy rằng hai người ở trình độ khác nhau, nhưng mỗi lời nói và hành động của thiên chi kiêu tử luôn đặc biệt khiến người ta chú ý. Lâm Tinh Tân không chỉ một lần nghe được người ta kể lại câu chuyện của anh và Hạ Tinh.
Câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường xinh đẹp và ngây ngô.
Chỉ là không biết vì sao hai người này lại không đến được với nhau, bằng không năm đó Giang Tư Niên cũng sẽ không đồng ý kết hôn với cô.
Hạ Tinh.
Hạ Tinh.
Lâm Tinh Tân ở trong lòng thầm đọc cái tên này, khóe miệng cô cong lên thành một vòng cung huyền ảo, hiển nhiên người Giang Tư Niên gọi trong giấc ngủ hoàn toàn không phải cô.
Không phải cô thì tốt.
Lâm Tinh Tân cũng không có hứng thú làm thế thân cho người khác, cho dù là ở trong giấc mơ vô thức của đối phương.
Trước khi nhận giấy chứng nhận bọn họ đã thống nhất, sau này nếu một trong hai bên gặp được người mình thích thì có thể mở miệng chấm dứt cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào.
Có lẽ, không bao lâu nữa Giang Tư Niên sẽ yêu cầu cô chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Dù sao thời gian bọn họ đã trói buộc nhau cũng rất lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tinh Tân không hề do dự, quyết đoán từ trong ngực Giang Tư Niên lui ra ngoài.
Nhưng điều khiến cô không nghĩ tới chính là, lúc cô quay lưng, Giang Tư Niên mở mắt ra.
Ánh mắt anh trong veo, trong đôi mắt đen nhìn cô dâng trào những cảm xúc phức tạp, không giống như người vừa mới tỉnh dậy.
Anh nhìn bóng lưng Lâm Tinh Tân đi về phía phòng tắm, Giang Tư Niên không nhịn được nhếch khóe miệng, nhưng chỉ trong chốc lát, ý cười kia dần dần phai nhạt.
Chậc chậc.
Vẫn tránh mặt anh nhiều như vậy.