8 giờ tối.
Hiểu Tinh đứng trước cửa một phòng tắm hơi công cộng đã cũ, ngay cả biển quảng cáo cũng đã bạc màu và không còn nguyên vẹn.
Xung quanh cô lúc này khá vắng vẻ, chỉ có vài người qua lại, tất cả đều hướng ánh mắt tò mò về phía cô, tự hỏi tại sao một cô gái xinh đẹp, cao quý như vậy lại xuất hiện ở nơi tăm tối, đầy rẫy nguy hiểm thế này.
L*иg ngực Hiểu Tinh đập như trống trận, lại nhìn thấy bên trong cửa gỗ chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt phát ra, càng khiến cô thêm phần sợ hãi hơn.
Đúng lúc này vài tên du côn bước tới, vây xung quanh cô, vẻ mặt như mèo thấy mỡ.
“Nào tiểu tiên nữ ngoan~ đi chơi với các anh một đêm, các anh sẽ cho em biết thế nào là mỹ cảnh nhân gian.”
Chúng buông những lời chòng ghẹo thô tục, còn cố ý đυ.ng chạm vào da thịt cô.
Hiểu Tinh run rẩy lùi về sau, dáng vẻ giống hệt như chú thỏ nhỏ mắc kẹt giữa bầy sói đói.
Ngay sau đó một tên nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô kéo về phía mình. Ánh mắt Hiểu Tinh tràn ngập sự sợ hãi, cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng lại không có cách nào kháng cự.
Đúng lúc này cửa phòng tắm hơi bật mở.
Từ bên trong là một chàng trai trẻ bước ra, hắn là Trạch Lôi, một trong những đàn em thân cận của An Mạc Ngôn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bầu không khí liền trở nên im lặng.
“Người của anh Ngôn, còn không mau buông tay!”
Chưa để cho bọn chúng kịp phản ứng, Trạch Lôi vừa nói vừa dùng mũi giày đá mạnh vào chân tên đó một cái. Khiến hắn đau đớn co người lại, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đường.
Mấy tên đứng bên cạnh thì mặt xanh tái mét, không ai nói ai liền vội vàng cúi đầu, gấp rút lên tiếng: “Xin lỗi anh! Thật sự chúng em không biết! Xin anh bỏ qua cho!”
Ngay sau đó chúng lại quay về phía cô, thái độ thành khẩn: “Chị gái cho chúng em xin lỗi, ban nãy thật sự đã thất lễ rồi!”
“CÚT!”
Sau tiếng quát của Trạch Lôi mấy tên du côn liền co giò chạy mất.
Chừng một lát sau thấy Hiểu Tinh vẫn thần người đứng im tại chỗ, Trạch Lôi một chân đã bước qua cửa liền quay đầu nhắc nhở.
“Cô Hà vào trong đi! Anh Ngôn đang đợi.”
Đến nước này thì Hiểu Tinh không còn đường rút lui được nữa, nếu như không gặp An Mạc Ngôn để làm rõ mọi chuyện, thì nhất định hắn sẽ không chịu buông tha cho cô.
Lấy hết can đảm Hiểu Tinh theo chân Trạch Lôi bước vào bên trong.
Lúc này xuất hiện ở sảnh là một đám người bặm trợn đang ngồi dưới sàn đánh bài, xung quanh đầy những vỏ chai rượu và đầu thuốc lá vứt ngổn ngang. Ngoài bọn họ ra thì không có thêm một người khách nào khác.
Vì sảnh ở phòng tắm hơi không quá rộng, lại không có ô thoáng nên mùi hỗn hợp này càng nặng thêm.
Hiểu Tinh cố gắng nín thở một hơi dài, bước nhanh qua.
Trạch Lôi đưa cô đến một căn phòng, bên ngoài có treo một tấm biển hình đá cuội.
Trong căn phòng này người ta sẽ dùng những viên đá cuội nóng, rồi phủ lên đó những tấm chiếu, để khách hàng có thể ngồi hoặc nằm lên. Hình thức này giúp giảm đau cơ bắp và tăng cường lưu thông máu.
Cô không thể hiểu, tại sao người có tiền như An Mạc Ngôn lại chọn sử dụng những dịch vụ như thế này.
Chần chừ một lát cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm lên tiếng:
“An Mạc Ngôn, tôi đến rồi! Anh ra ngoài này đi! Chúng ta nói chuyện!”
Không có tiếng đáp lại, bên trong vẫn im lặng như tờ.
“An Mạc Ngôn!” Cô lên tiếng gọi một lần nữa.
“An…”
Bất ngờ cửa phòng hé mở, Hiểu Tinh còn chưa kịp phản ứng thì nhận thấy cổ tay mình đã bị nắm chắc lấy, rồi một lực lớn kéo mạnh cô vào trong.
Cả cơ thể cô bị ném một cách thô bạo xuống nền đá cuội, mà trên nền đá này lại không hề có một tấm chiếu nào che chắn.
Toàn thân Hiểu Tinh truyền đến một cơn đau đớn, cái nóng từ những viên đá bốc lên như muốn thiêu đốt da thịt cô.
Cảm giác như từng cái xương vỡ vụn ra, cô cắn chặt răng gượng dậy. Trong không khí lúc này tràn ngập một mùi thảo mộc phương Đông đang lan toả, quyện với làn khói mờ ảo khiến cảnh sắc như thực như mơ.
Ngay lúc này, từ giữa căn phòng hiện ra một gương mặt lạnh lẽo như băng.
An Mạc Ngôn như ngọn núi Thái Sơn đang nhìn chằm chằm vào cô, trên người hắn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang eo, cơ hồ cả thân hình cường tráng, vạm vỡ đều được phơi bày một cách chân thực, tuyệt mỹ.
Một tia đáng sợ quét qua trên người Hiểu Tinh, cô hoảng sợ vội đứng dậy, nhưng nhất thời lại bị té ngã, nhìn xuống chợt phát hiện ra chân váy đã bị An Mạc Ngôn dẫm chặt từ bao giờ.
Hắn từ từ cúi thấp người nhìn cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, sẵn sàng gϊếŧ chết đối phương bất cứ lúc nào.
“Anh… anh… muốn làm gì? Chẳng phải anh gọi tôi tới đây để nói chuyện sao?” Đối diện với hắn, ngay cả thở mạnh cô cũng không dám, đành e dè hỏi.
An Mạc Ngôn không nói lời nào, trực tiếp vươn tay xé rách váy cô ra.
“A——-.” Hiểu Tinh hét lên một tiếng thất thanh, hai tay hoảng loạn ôm lấy đôi gò căng tròn vừa bị hắn phơi bày một cách lộ liễu.
Khoé miệng An Mạc Ngôn cong lên, tạo thành ý cười:
“Chẳng phải hôm nay là lễ đính hôn của cô sao? Tôi giúp cô hoàn thành nốt nghi thức cuối cùng nhé?”
“Dừng lại! Anh…anh định làm gì hả? Đồ khốn này! Anh không được chạm vào tôi! Không được chạm vào!”
Hiểu Tinh ra sức đá hắn, nhưng hai chân nhanh chóng bị hắn dùng đùi kẹp chặt.
Lần nữa, hắn như con thú đứt cương mạnh bạo xé rách nội y còn lại trên người cô, sau đó đem hai tay cô khoá chặt trên đỉnh đầu.
Trong không gian chật hẹp, oi bức, toàn thân Hiểu Tinh bị ép xuống những viên đá thô ráp, nhiệt độ từ đó toả ra nóng đến mức khiến da thịt trắng nõn của cô tấy đỏ, rát buốt.
Vừa đau đớn vừa tủi nhục, Hiểu Tinh chỉ có thể bật khóc nức nở, gương mặt xinh đẹp như đoá hoa nở rộ thời khắc bị dẫm đạp cũng trở nên vô cùng mê hoặc.
“Đồ khốn! Tại sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Vì sao ư? Vì tôi căm ghét cô đến tận xương tuỷ, tôi sẽ huỷ hoại cô, từ công việc cho đến hạnh phúc, hay cả tinh thần lẫn thể xác của cô, tôi sẽ huỷ hoại hết tất cả. Chỉ cần An Mạc Ngôn tôi còn sống một ngày nào, thì tôi sẽ khiến cô phải sống trong đau khổ ngày đó. Vĩnh viễn không thể mỉm cười.”
Giọng nói trầm thấp dịu, dàng nhưng mang theo sát khí thấu trời. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt lại tuyệt nhiên lạnh lùng, tàn nhẫn.
Dứt lời An Mạc Ngôn mạnh tay tách hai chân thon dài của Hiểu Tinh ra, không cần bất kì khúc dạo đầu nào mà trực tiếp đâm thẳng vào bên trong cô.
A——.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc cùng tiếng thét tuyệt vọng.
Hiểu Tinh ngẩng đầu lên, nước mắt tràn nhanh xuống, qua gò má rồi dần chảy xuống, biến mất trên những phiến đá cuội nóng hổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của cô siết lại, thân mình bị hắn ra sức dày vò. Lúc này với cô mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Đêm nay là lễ đính hôn của cô vậy mà An Mạc Ngôn…lại chà đạp cô một cách thảm hại như vậy?
Giá như cô không trông thấy cảnh tượng ngày hôm đó thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không phải gặp hắn, cũng sẽ không có kết cục đau lòng này…