Nhưng Quý Tịch lại chẳng quan tâm nhiều như thế. Nàng chẳng thèm quản tâm tư của hai người này thế nào, chỉ muốn Tạ Dung Sở được sống, để nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ, lấy được hai triệu tiền thưởng.
Hình như ban nãy nàng thổi lên qυყ đầυ cũng rất có hiệu quả.
Cơ thể con tin run lên, ánh mắt trừng nàng càng thêm hung ác.
Quý Tịch dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong. Nàng vươn lưỡi ra, liếʍ dọc theo khe rãnh, trong phòng lập tức vang lên tiếng nước chậc chậc.
“Hình như bên trong có tiếng gì đó. Dung Sở điện hạ, ngài đã ổn chưa?”
Nhìn nữ nhân quỳ rạp dưới người mình mà liếʍ mυ'ŧ, đầu óc Tạ Dung Sở trống trơn. Chàng gần như là đáp lại trong vô thức: “Không sao… A…”
Môi nàng ấm áp vô cùng, lúc ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ, đầu lưỡi còn liếʍ mυ'ŧ gân xanh quấn vòng quanh, mυ'ŧ lấy qυყ đầυ mẫn cảm, khiến kɧoáı ©ảʍ ào ào ập tới, kịch liệt đến nỗi khiến chàng phải nắm chặt ga giường.
Cơn đau do độc Thiên Châm gây ra khiến chàng khó mà tập trung nổi. Cảm giác quái đản và khó quên ấy khiến chàng như chìm trong mộng, lý trí gần như sụp đổ.
Chàng đang mơ ư?
Tại sao nữ nhân này lại dùng miệng làm cho chàng?
Trước mặt mọi người, nữ nhân này nhục nhã chàng, dẫm lên tay chàng rồi day đi day lại, dùng chậu hoa ném lên đầu chàng, hất nước rửa bát vo gạo lên người chàng, vậy mà lúc này lại đang nhoài người giữa hai chân chàng, ra sức liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của chàng.
Rốt cuộc đâu mới thật sự là Linh Tịch? Đâu mới là thật, đâu mới là mơ?
Một giây sau, nàng đột nhiên ngậm lấy túi trứng mà mυ'ŧ thật mạnh, đồng thời hai tay vuốt ve điên cuồng. Tạ Dung Sở rên lên, cuối cùng cũng bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đồng tử của mình ra cho nàng.
Khoảnh khắc bắn ra, Tạ Dung Sở khó lòng kiếm chế mà nhìn về phía nàng.
Lúc này nàng cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp lẳиɠ ɭơ diêm dúa như mèo con ấy đầu độc lòng người, hiện lên vẻ đắc ý.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lên quần áo của hai người, tỏa ra mùi hương khác thường, thậm chí còn vương bên môi nàng, bị nàng nhẹ nhàng đưa lưỡi liếʍ hết.
Tạ Dung Sở mở to hai mắt mà nhìn.
“Hương vị của điện hạ cũng không tệ lắm.”
Quý Tịch ghé sát lại, nâng gương mặt ửng đỏ vì tìиɧ ɖu͙© của chàng, cười vô cùng thâm thúy: “Mong rằng lần sau có thể dùng nơi khác nếm thử.”
Tựa như chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại thêm độc tính của độc Thiên Châm lại phát tác, Tạ Dung Sở đột nhiên phun ra một búng máu, ngất đi lần nữa.
Quý Tịch không dám chậm trễ, lập tức tiến vào thức hải gọi hệ thống lên.
“Hệ thống, vừa rồi nam chính đã bắn một lần rồi, đủ giá trị hợp hoan chưa? Có đổi được thuốc giải không?”