...
Tạ Linh Nhai nào biết hình tượng về mình trong mắt người khác đã bất tri bất giác có chút thay đổi, y đang chuyên tâm xem Trương Đạo Đình làm pháp sự.
Trương Đạo Đình mặc pháp y, dùng châm điểm một chút trên mắt, tai, mũi, miệng, tay, chân tượng thần, sau đó còn phải dùng bút lông chấm chu sa điểm thêm lên ngũ quan, ý là thông suốt, thông linh.
Tín đồ đều quỳ ở hai bên, bởi vì điện thờ phụ khá là nhỏ, nên bên ngoài cũng đầy người, có tín đồ cũng có người vây xem.
Pháp hội khai quang lần trước là do chính Tạ Linh Nhai làm, lần này làm khá lớn, cho nên trên bàn thờ còn đặt rất nhiều tượng thần nhỏ hơn một chút.
Bão Dương quan không có chỗ bày bán các vật nho nhỏ, thế nhưng căn cứ vào yêu cầu của đông đảo tín đồ, pháp hội khai quang lần này đặt làm một vài tượng thần nhỏ, lúc làm pháp hội khai quang cùng lây dính linh khí, sau này có thể kết duyên cho tín đồ.
“Sau lúc khai quang, thần cầu tất đáp, thử hỏi, thiên hạ có quang minh không?” Trương Đạo Đình cất cao giọng.
Mấy người Lưu Bá Hợp cũng ở trong điện cùng lo liệu pháp sự, lúc này Tạ Linh Nhai liền thấp giọng đọc cùng với họ “Thiên hạ quang minh, thần quang chiếu khắp.”
Một câu khiến cho tâm tình tín đồ được gột rửa, càng chuyên chú nhìn Trương Đạo Đình làm pháp hội.
Sau khi pháp hội khai quang kết thúc, tất cả mọi người chuyển tượng thần trên bàn thờ vào trong phòng, vợ chồng Trình Kiệt cũng lại đây nói lời từ biệt.
Thật ra vừa nãy hai người họ đã thương lượng có nên kết duyên một tượng thần về hay không, thế nhưng nghĩ nghĩ thì vẫn thôi.
Tuy thần linh và tà thần không giống nhau, nhưng chuyện độc cước ngũ thông lần trước thực sự khiến bọn họ vô cùng sợ hãi, hơn nữa ngày thường bận rộn công việc, cũng sợ mình không bảo đảm được hương khói cung phụng, trễ nải với thần linh.
“Về à?” Tạ Linh Nhai chào hỏi hai người họ, “Lần tới gặp.”
“Ừm, ha ha, lần tới gặp…” Trình Kiệt nói, không nhịn được nhiều chuyện, “Cậu với Thi đạo trưởng… tốt không?”
Phàn Phương ở một bên hơi liếc trắng mắt, mới vừa rồi cô còn nói với Trình Kiệt là không biết người ta có ý muốn công khai hay không, bọn họ nhìn ra nhưng mà cũng đừng có nói lung tung. Trình Kiệt thì hay rồi, còn tới nhiều chuyện nữa chứ.
“A?” Tạ Linh Nhai không rõ vì sao, “Tốt mà …”
Y với Thi Trường Huyền thoạt nhìn như là đang cãi nhau hả?
Lúc này, tiểu Lượng ôm hộp chuyển phát nhanh lại đây, “Tạ lão sư, đây là chuyển phát nhanh của Thi đạo trưởng, để ở phòng anh hả?”
“Ừm, để đó đi.” Tạ Linh Nhai đáp một tiếng.
Hai mắt Trình Kiệt nhất thời mở to, “Hai người ở chung với nhau hả?”
“Đúng vậy, đạo quan nghèo quá mà, ha ha ha ha.” Tạ Linh Nhai đùa, hiện giờ có lẽ Bão Dương quan kém hơn các đạo quan lớn, nhưng thật sự không thể nói nghèo, chỉ là điều kiện ăn ở không được tốt, nhưng cũng đang trong quá trình cải thiện.
Trình Kiệt, Phàn Phương “…”
Tạ Linh Nhai cười cười vài tiếng liền khô khan ngậm miệng lại, hai người kia đều không cười, làm cho y thật lúng túng.
Trình Kiệt nhìn Tạ Linh Nhai một cách sâu xa, vỗ vỗ lên bả vai y, “Người anh em, cố gắng lên.”
Tạ Linh Nhai tùy tiện đáp “Cảm ơn, nhất định.”
Y nhất định sẽ cố gắng càng ngày càng phát triển Bão Dương quan!
…
Qua hai ngày, đạo hiệp thành phố liền gửi thông báo đến Thái Hòa quan họp, vốn dĩ Tạ Linh Nhai muốn kêu Trương Đạo Đình đi, thế nhưng bên kia cố ý thông báo phải là y tới, hết cách, Tạ Linh Nhai không thể làm gì khác hơn là khăn gói ra ngoài. Y không cam lòng chỉ mình mình đi nghe giảng, nên kéo theo cả Thi Trường Huyền.
Dù sao thì bây giờ Thi Trường Huyền cũng đã bái Vương Vũ Tập làm tiên sinh, chân chính xem như là người của Bão Dương quan rồi.
Hải Quan Triều nhìn bọn họ đi ra ngoài, còn cười híp mắt bắt chuyện “Lúc về mua kem đánh răng giúp sư gia nha, tôi muốn mùi bạc hà.”
Tạ Linh Nhai “…”
Thi Trường Huyền “…”
… Muốn nói Thi Trường Huyền bái Vương Vũ Tập có chỗ nào không tốt, đó là rốt cuộc khiến Hải Quan Triều đợi được cơ hội leo lên làm trưởng bối.
Tạ Linh Nhai còn nỗ lực dùng việc Thi Trường Huyền không học Thái Tố Mạch để cãi lại một chút, thế nhưng Hải Quan Triều đã tự biên tự diễn xác định cái thân phận này, còn luôn nói “Dùng quan hệ giữa cậu với Thi Trường Huyền, không phải nên cùng gọi tôi là sư gia sao?”
“Cút cút cút, không ai thừa nhận anh đâu!” Trong lòng Tạ Linh Nhai nghĩ rằng nếu nói vậy thì những người cùng thế hệ với Thi Trường Huyền đều phải kêu y là sư gia hết hả, y vừa đi ra ngoài vừa hô, “Tôi chờ xem lần tới gặp ba mẹ Thi Trường Huyền, anh có dám bảo họ kêu anh là sư thúc không.”
Hải Quan Triều “……”
Hải Quan Triều nhìn bóng lưng y lén lút nói thầm, yêu tinh bọt biển thật là quyết không chịu thua!
_
Đến Thái Hòa quan, Tạ Linh Nhai nhìn thấy rất nhiều đạo trưởng khác đến tham dự, quy mô cuộc họp này rất lớn, đạo trưởng ở các đạo quan huyện khác đều tới.
“Tiểu Tạ, lại gặp mặt rồi.” Một đạo trưởng nhiệt tình chào hỏi với Tạ Linh Nhai, rõ ràng Tạ Linh Nhai không phải lần đầu tiên đến họp, thế nhưng lần này mọi người lại nhiệt tình đến lạ, Tạ Linh Nhai chợt trở thành trung tâm của nhóm người.
Y nghĩ có thể là vì chuyện tìm Đô Công ấn về, chuyện này làm cho cả giới đạo giáo Nữu Dương đều cảm thấy mặt mày sáng lạn.
“Tiểu Tạ, lần sau đến đạo quan chúng tôi đi, trao đổi đạo học một chút.”
“Ây, đến chỗ chúng tôi ngồi chơi trước đã, gần đây chúng tôi có mời pháp sư nổi tiếng của bản phái đến giảng kinh đó.”
Dạo này Tạ Linh Nhai luôn mải bận rộn chuyện Bão Dương quan, nào có tâm tình đi giao lưu, sau khi lấy lệ qua loa xong lại cảm thấy không đúng, nhỏ giọng nói với Thi Trường Huyền “Sao tôi cứ thấy quái quái vậy, ai cũng tới rủ rê tôi.”
Đáy mắt Thi Trường Huyền ánh lên nụ cười, đúng là như thế, từ trên xuống dưới đạo giới đều nhận được ám chỉ, mấy đạo sĩ kia ai cũng hết lòng muốn khuyên Tạ Linh Nhai xuất gia, khuyên y chuyển sang ngành tôn giáo học…
Hội nghị bắt đầu, chủ trì hội nghị chính là Sử đạo trưởng – Phó hội trưởng đạo hiệp, ông cầm một tập văn kiện diễn thuyết “Các vị đạo hữu, từ khi phương thức truyền thông mới là internet cấp tốc phát triển tới nay, để cung cấp sân chơi truyền bá văn hóa càng lớn hơn cho đạo gia chúng ta, chủ đề lần này là làm thế nào để lợi dụng internet khai triển công việc càng tốt hơn, đẩy mạnh việc sáng tạo một đạo giới hài hòa.”
Tạ Linh Nhai “…”
Y phát hiện mình vẫn chưa hiểu rõ cái nghề này lắm, gì mà đạo giới hài hòa chứ.
Có điều y cũng biết, trong các đạo quan của thành phố lớn đều có nhân viên chuyên quản lý truyền thông, các nghi thức lớn còn dùng điện thoại di động để phát sóng trực tiếp.
Nữu Dương khá là nhỏ, cũng không có ý thức tuyên truyền cao như vậy. Bây giờ thoạt nhìn hình như là muốn cổ vũ mọi người.
Quả nhiên, những lời sau đó của Sử đạo trưởng đều là khởi xướng mọi người tạo một tài khoản mạng xã hội, lợi dụng internet để lắng nghe tiếng lòng của tín đồ, truyền bá văn hóa xưa.
Còn có một vài thiết bị hiện đại, chẳng hạn như quét mã QR nghe đạo quan giảng giải, cũng phải phổ biến đến tất cả các đạo quan, trước đây chỉ có Thái Hòa quan dùng làm điểm du lịch mới có, còn bây giờ thì đạo quan nào cũng phải thống nhất biên soạn, ghi âm chế tác.
Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, cái này được đó, hồi trước y còn bịa chuyện xưa để viết sách cho cục văn hóa, vừa vặn có thể lấy ra dùng.
“Ở điểm này, Bão Dương quan làm tương đối xuất sắc.” Bất thình lình, Sử đạo trưởng nhắc tới Bão Dương quan.
Tạ Linh Nhai ngẩng đầu nhìn sang, liền nghe Sử đạo trưởng nói tiếp “Tôi nghe nói, đạo trưởng Trương Đạo Đình của Bão Dương quan khá có danh tiếng trên diễn đàn bản địa của chúng ta.”
Tạ Linh Nhai nghẹn cười “… Đúng đúng đúng.”
Còn không phải sao, quả thực có thể nói là người mẫu hotface đệ nhất Nữu Dương đó!
Lại nói, cái tên đó được mưa dầm thấm đất, hôm ấy Tạ Linh Nhai kêu hắn ta chụp lại hình Bão Dương quan, hắn ta còn biết chỉnh ánh sáng, chỉnh kết cấu gì gì nữa.
Đạo hiệp đã sớm có một trang cộng đồng, nên lúc này kêu mọi người tự lập trang riêng, sau đó lại làm thành một nhóm wechat, kết nối với tất cả đạo quan ở Nữu Dương.
Tạ Linh Nhai nhớ hết những chuyện cần làm, sau khi trở về đầu tiên là tìm lại ebook bản thảo hồi trước, lại viết thêm vài dòng giới thiệu nghiêm túc đứng đắn, liên quan tới lịch sử xây dựng, di vật văn hóa của Bão Dương quan.
Sau đó chính là chuyện tạo một trang cộng đồng tuyên truyền, y đắn đo suy nghĩ, còn cố ý liên lạc với cậu y.
Toàn bộ «Bút ký Bão Dương» thật ra được chia làm hai phần, một phần là đạo thuật, còn một phần là chú thích, lý giải về các điển tịch đạo gia. Y hy vọng có thể biên tập lại phần thứ hai, chọn lựa một ít đăng lên internet.
Tạ Linh Nhai có hỏi thăm các đạo sĩ ở miếu quán khác, bọn họ đều nói là sau khi lập trang thì cách hai ngày đăng một ít nội dung là được, kiểu như ngày lễ của đạo giáo, phổ cập khoa học về lễ nghi vân vân, rồi đăng ít thông báo hoạt động.
—— Hội nghị họp hành là một chuyện, còn thật sự bắt tay vào làm lại là một chuyện khác, rất nhiều đạo quan không có thời gian hơi sức đâu để quản lý trang mạng, bọn họ cũng không phải đạo quan lớn gì, cũng không có nhiều tài chính như vậy.
Nhưng Tạ Linh Nhai thì lại cảm thấy, nếu đã làm, thì vẫn nên có tâm chút.
Giống như lần trước tiểu Lượng hỏi y về “tiệm nhĩ”, trên thực tế là truyền nhầm, trong «Bút ký Bão Dương» có rất nhiều ví dụ như vậy, như lúc ban đầu Tạ Linh Nhai xử lý “phi thi lưu hung”, cũng có người không biết đến, nghĩ khách quỷ là “thi thể biết bay, hung quái biết đi”.
Đạo gia ảnh hưởng tới rất nhiều văn hóa thời cổ đại, chẳng hạn như pháp ấn. Pháp ấn đạo gia có rất nhiều loại, như ty ấn đề cử Thành Hoàng mà Tạ Linh Nhai được truyền, trước đây có lần khai quật di vật văn hóa, các chuyên gia tìm thấy pháp ấn, nhưng bởi vì không biết truyền thống đạo gia mà tưởng là quan ấn cổ đại. ”Đạo kinh sư bảo” ấn, cũng bị hiểu lầm thành “Đạo thống pháp bảo”, nhưng thật ra đạo kinh sư là tam bảo của đạo gia.
Người ngoài hiểu lầm thì cũng thôi, nhưng ngay cả người trong nghề có tri thức mà cũng hiểu lầm vì nghiên cứu không toàn diện.
Vương Vũ Tập không có ý kiến gì, ông dốt đặc cán mai đối với internet, nhưng cũng cảm thấy chia sẻ bút ký là chuyện tốt. Hồi xưa thông tin không phát triển, đồng đạo giao lưu có hạn, có vài kiến thức ông biết đươc, phát hiện được, nhưng lại không cách nào nói với quá nhiều người.
“Chính là như vậy, tôi định tạo một cái weibo và wechat cho Bão Dương quan chúng ta, rảnh rỗi thì biên tập vài nội dung liên quan đăng lên.” Tạ Linh Nhai nói.
Trương Đạo Đình rất tán thành, “Có thể chỉnh sửa giải thích cho sự hiểu lầm của mọi người, cũng là một loại công đức.”
Hải Quan Triều lên tiếng “Tôi chỉ muốn nói Bão Dương quan lấy đâu ra tài chính và nhân lực mà quản lý trang mạng, đạo hiệp nói nghe thật nhẹ nhàng, cậu còn định chia sẻ bút ký nữa chứ, cái này đúng là không tốn quá nhiều công sức. Nhưng muốn giải thích văn hóa đạo gia một cách thông tục, hấp dẫn cư dân mạng thì nào có đơn giản như vậy…”
“Không không không, tôi không chỉ định đăng bút ký thôi, mà còn đăng mấy nội dung hấp dẫn người ta nữa.” Tạ Linh Nhai đáp.
Hải Quan Triều nói đùa “Cậu định đăng chuyện cười nhạt hả?”
Tạ Linh Nhai giơ giơ di động lên “Tôi đã tham gia nhóm yêu thích nhϊếp ảnh Nữu Dương, định thường thường đăng ảnh hàng ngày của Trương Đạo Đình lên, để mọi người hiểu biết về cuộc sống của đạo sĩ một cách sinh động.”
Trương Đạo Đình “………”
…
Tạ Linh Nhai lập một trang cộng đồng, bài post đầu tiên ngoại trừ bút ký, thì xác thực còn đăng một lượng lớn ảnh chân dung Trương Đạo Đình, đây đều là ảnh do nhóm yêu thích nhϊếp ảnh Nữu Dương cung cấp, đã được chỉnh sửa photoshop.
Bởi vì những người đó thường xuyên đến Bão Dương quan chụp Trương Đạo Đình, còn chưa bao giờ trả catse người mẫu, cho nên họ cũng trao quyền sử dụng tranh ảnh miễn phí cho trang cộng đồng Bão Dương quan, chỉ cần ghi tên tác giả là được.
Đương nhiên, dưới ảnh còn phải kèm theo một ít chú thích, nói rõ vị đạo trưởng này đang làm pháp sự gì. Cuối cùng còn kèm một vài ảnh đạo quan, ảnh du khách uống trà vân vân. Sau khi đăng lên, những người yêu thích nhϊếp ảnh đó cũng chủ động share bài giúp.
Sau khi Tạ Linh Nhai đăng bài post lên khoảng một ngày, liền phát hiện lượt view cao tới tận mấy ngàn, y cảm thấy rất kỳ quái, mới vừa lập trang thôi, dù có nhóm người kia share giúp thì cũng không đến nỗi nhiều lượt view như vậy chớ.
—— Nội dung cũng đâu phải quá mới mẻ, chẳng lẽ là do fan của Trương Đạo Đình ào tới? Nhanh vậy hả?
Tạ Linh Nhai vào trang quản lý tra xét tình huống phân bố lượt view, phát hiện có rất nhiều IP đến từ một nơi, lại nhìn những người mới follow trang, có thật nhiều cái tên hoặc ảnh đại diện liên quan tới đạo gia, hoặc là đạo trưởng xx nào đó.
Tạ Linh Nhai lập tức hiểu ra, nơi đó là vị trí nhà của Trương thiên sư!
Sau đó Tạ Linh Nhai liên lạc với Triệu đạo trưởng của đạo hiệp hỏi thăm một chút, quả nhiên là hậu nhân thiên sư nhìn thấy bài share của Triệu đạo trưởng, nên cũng share giúp. Dù sao thì hồi trước Tạ Linh Nhai cũng đã giúp đỡ tìm về một kiếm một ấn.
Sức ảnh hưởng của gia tộc thiên sư không phải thứ mà Bão Dương quan có thể so sánh, chẳng trách một buổi tối tăng mấy ngàn lượt view, nghe nói còn có cả mấy đồng nghiệp share giúp nữa, dĩ nhiên không phải vì ảnh của Trương Đạo Đình, mà là vì bút ký, cái này khá có sức hấp dẫn đối với người trong nghề.
Bọn họ rất tích cực share bài, dùng hiểu biết của mình để xác minh lại, hoặc là hô hào tín đồ đồng đạo tới xem.
Những phản hồi đó nói rõ việc này quả thật rất có ý nghĩa, Tạ Linh Nhai cũng yên tâm tiếp tục sắp xếp lại bút ký.
Lực lượng của internet rất mạnh mẽ, Tạ Linh Nhai viết tên cậu y và tên các sư tổ trong phần tác giả, nhất thời số người biết đến tên bọn họ tăng lên rất nhiều so với quá khứ chỉ dựa vào việc truyền miệng, tiếng tăm của Bão Dương quan trong giới cũng lập tức tăng lên. Trước đây là minh châu bị phủ bụi, hiện tại có cơ hội, lập tức phát sáng.
Ngoài ra, Tạ Linh Nhai cũng nhờ Triệu đạo trưởng giới thiệu, xin kết bạn với hậu nhân thiên sư, Trương thiên sư thế hệ này bất quá chỉ mới trung niên, chơi wechat còn rất là thành thạo.
Tạ Linh Nhai nói lời cám ơn Trương thiên sư, nếu không nhờ ông ấy share giúp thì độ khuếch tán cũng không thể nhanh như vậy.
Thiên sư cũng khách khí vài câu, xong liền vô cùng thành khẩn nói: [Tiểu Tạ, cậu có suy xét đến việc xuất gia không?]
Tạ Linh Nhai “…”
Thiên sư đời này cũng cố sức đề cử, y hơi choáng rồi…
Thiên sư: [Thiên sư đời thứ 30, Tĩnh Hư chân quân đã từng nói, ấn cần tâm ấn, pháp tức là tâm. Tương truyền tâm ấn phó thác người hữu duyên, người thời nay không biết sự huyền diệu trong cái ấn gỗ đơn sơ. Cậu còn trẻ tuổi mà đã có thể lĩnh ngộ dùng đạo làm gốc, đáng quý. Có muốn tới nhà tôi tiến tu một chút không?]
Tạ Linh Nhai hãn nói: [… Cảm ơn, thật vô cùng vinh hạnh, nhưng vẫn không được ạ, nửa cuối năm cháu phải đi học. ]
Thiên sư: [Được rồi, sau này nếu muốn thì gửi wechat cho tôi .]
Tạ Linh Nhai: []
Tạ Linh Nhai lau lau mồ hôi, mới vừa rồi y thật sự có vẻ kích động, nhưng là giật mình vì thiên sư tới mời, chứ cũng không hề dao động.
Thiên sư nói tới “nhà tôi” nghe sao mà nhẹ nhàng, nhà ông ấy không phải là toàn bộ tổ đình Long Hổ sơn Chính Nhất đạo à? Đến nhà ông ấy, không có giấy chứng nhận đạo sĩ là còn phải mua vé vào cửa nữa đó…
_
Hiện giờ Tạ Linh Nhai không cần học hành, ngoại trừ lo việc xây dựng mở rộng thì chính là sửa sang bút ký, quản lý trang cộng đồng.
Hôm nay Thi Trường Huyền nói với y là anh sắp đi ra ngoài hai ba ngày, sang thị trấn bên cạnh tham quan lập thi tế, đây là bài tập của anh. Hoàng Tiến Dương không đi cùng, nghe nói là có bài tập khác, đi còn xa hơn, phải ra tận ngoài tỉnh.
Tiểu Lượng đang sắp xếp giúp Tạ Linh Nhai, sau khi nghe xong liền tò mò hỏi “Lập thi tế là cái gì? Nghe hơi dị.”
“Lập thi tế là một loại nghi thức cúng tổ tiên, từ thời tiền Tần đã tồn tại. Lập thi để tế, thi này không phải chỉ thi thể, mà là vu, là người sống nhận tế thay tổ tiên.” Thi Trường Huyền giải thích.
Cũng chính là để tổ tiên nhập vào người thi, tự mình hưởng thụ tế bái.
Tạ Linh Nhai cũng từng loáng thoáng nghe qua phương thức này, “Có phải là còn đội mặt quỷ nữa không?”
Thi Trường Huyền gật đầu.
Pháp sư trong lập thi tế đều đeo mặt nạ đầu quỷ, tượng trưng cho tổ tiên ngồi ngay ngắn trong sảnh đường, con cháu ở phía dưới quỳ lạy. Ngoại trừ mời các đời tổ tiên về, còn có nơi mời thổ địa thần linh trình diện.
“Oa, như vậy cũng được hả? Có thể mời tới thật không?” Loại thuật pháp dân gian này nghe rất có sắc thái nguyên thủy, tiểu Lượng nghe xong vừa tự tưởng tượng đến sợ hãi, lại vừa cảm thấy rất hứng thú, muốn mở mang kiến thức một chút.
Tạ Linh Nhai lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng chắc là phải có bản lãnh thật sự.”
Tiểu Lượng yếu ớt nói “Tạ lão sư, chúng ta có thể đi xem cùng không?”
Tạ Linh Nhai nói “Xem cái gì, lúc sau cậu xem bài làm của Thi đạo trưởng không được sao, ở trấn bên lận đó.”
Hải Quan Triều xen mồm “Con người cậu thật không tử tế, ngày thường leo núi mở họp gì cũng kêu tiểu Thi đi cùng, giờ hắn đi thực địa làm bài tập, cậu không thể đi cùng hả?”
Tạ Linh Nhai “……”
Thi Trường Huyền “…”
Tạ Linh Nhai trợn mắt ngoác mồm, “Bây giờ đang nói về chuyện tôi đi hay không hả? Tôi đang khuyên tiểu Lượng đừng đi mà!”
Hải Quan Triều cũng không chịu thua “Vậy cậu có đi cùng không, một mình tiểu Thi đi hai ba ngày, có cô đơn không chứ?”
Thi Trường Huyền “…”
Anh muốn nói thêm gì đó, nhưng lại ngậm miệng. Từ khi bái Vương Vũ Tập rồi, xưng hô của anh từ miệng Hải Quan Triều liền từ Thi đạo trưởng biến thành tiểu Thi.
Tiểu Lượng tiếp tục yếu ớt nói “Vậy không bằng Tạ lão sư dắt em theo, đi chung với Thi đạo trưởng?”
Tạ Linh Nhai nhìn Thi Trường Huyền, rất là ngại ngùng. Tuy Hải Quan Triều chỉ kiếm chuyện, nhưng lời y nói cũng không phải không có lý, mấy lần trước đều là y lôi kéo Thi Trường Huyền đi cùng mình, lần này Thi Trường Huyền chỉ có một mình đi làm bài, y đi cùng hình như cũng đâu có sao.
Dù sao thì cũng chỉ hai ba ngày thôi, bài viết trên trang cộng đồng đã soạn xong, có thể dùng điện thoại di động đăng. Tạ Linh Nhai chỉ suy tư một chút, liền nói “Vậy được, đi thì đi!”
…
Trước khi đi, Trương Đạo Đình ở trong sân kiểm kê hành lý giúp tiểu Lượng, sợ cậu ta mơ mơ màng màng mang thiếu đồ.
Lúc này Tạ Linh Nhai còn một thủ tục chưa làm xong, kêu bọn họ chờ mình, y làm xong liền về, Thi Trường Huyền cũng ngồi ở hậu viện chờ đợi.
Tiểu Lượng cực kỳ vui vẻ, nhỏ giọng nói “Trương đạo trưởng, anh nói xem, Tạ lão sư đáp ứng dắt em theo, có phải là cảm thấy em còn có hi vọng không?”
“Cậu đừng quá chờ đợi, anh cảm thấy hắn chỉ là do bị anh Hải ép thôi.” Trương Đạo Đình nhìn nhìn.
Lần này cũng không phải đến đạo quan khác tham quan, nếu là đến đạo quan khác thì còn tạm được, nhưng đây chỉ là theo Thi Trường Huyền đi thực địa, xem hoạt động tôn giáo dân gian, phỏng chừng trong lòng Tạ Linh Nhai xem là đi du lịch. Tuy tuổi tác tiểu Lượng không nhỏ, nhưng trong lòng mọi người thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ, đầu óc không tốt lắm, có lẽ Tạ Linh Nhai xem là chăm con nít thôi.
Tiểu Lượng nhất thời sụp vai xuống, nói “Thật ra em biết em không có thiên phú gì, đọc sách cũng đọc không hiểu, chỉ học thuộc thôi đã phải học cả nửa ngày. Hôm ấy Tạ lão sư còn sờ soạng ngực và lưng em, sau đó thở dài…”
“Oa, cũng sờ cậu hả?” Trương Đạo Đình hô, “Cái này thì cậu có thể yên tâm, hắn sờ tôi với đám Lưu Bá Hợp xong cũng bày ra cái vẻ mặt không hề dễ chịu.”
Thi Trường Huyền ở bên kia nghe vậy bỗng nhiên giật mình, vẻ mặt vốn dĩ đang bình thản chợt có chút vi diệu, trong đầu anh có thứ gì đó chợt lóe lên, nhưng nhất thời không thể bắt lấy, chỉ theo bản năng kinh ngạc một chút.
Tiểu Lượng nghe rất là vui vẻ, “Có thật không?”
“Cậu vui vẻ cái gì!” Trương Đạo Đình vỗ đầu cậu ta một cái, “Tạ lão sư của cậu sờ ai mà không thở dài?”
Tiểu Lượng “…”
Tiểu Lượng thì thầm “Vậy sờ Thi đạo trưởng thì không nhất định rồi.”
Thiếu chút nữa đã quên mất Thi Trường Huyền, Trương Đạo Đình nhìn Thi Trường Huyền, “A, cái này cũng đúng.”
Thiên phú của Thi Trường Huyền không cần phải nói, bọn họ đâu có sánh được.
Thi Trường Huyền bị Trương Đạo Đình liếc mắt nhìn, như vừa tỉnh giấc chiêm bao, biểu tình càng có chút mờ mịt “… Hắn cũng sờ các cậu à?”
“Đúng vậy, cũng? Còn sờ anh nữa hả?” Trương Đạo Đình vui vẻ, “Ha ha ha, lại nói hồi đầu tôi còn hiểu lầm đó, không biết hắn sờ tôi làm gì, sợ muốn chết, khi đó hắn còn không nói rõ, làm cho tôi run lẩy bẩy.”
“Sau đó mới biết tại sao, cũng phát hiện, ra, thực chất là Tạ tổng gặp ai cũng sờ, ngay cả mấy ông chú như Hầu Hư Trung, Lưu Bá Hợp mà cũng sờ…”
Thi Trường Huyền “???”
Các cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong lòng, thiện ý và chú ý lúc ban đầu, khi còn sống Vương Vũ Tập không có đồ đệ, bái tiên sinh, lời mời vào quan, tế tự… Hết thảy những chi tiết nhỏ mà anh lơ là hoặc không lơ là đều tràn vào trong đầu cùng với lời nói của Trương Đạo Đình và tiểu Lượng vừa rồi.
Những hình ảnh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, chen lấn hỗn loạn trong đầu Thi Trường Huyền, nhưng lại càng ngày càng rõ ràng.
Tựa như hết thảy những hình ảnh và lời nói ấy, cuối cùng đều dần dần biến mất, sau, chỉ còn dư lại một câu nói đặc biệt rõ ràng của Trương Đạo Đình:
“Thấy không, thật ra Tạ tổng gặp ai cũng sờ!”