Hô hấp của Lâm Sơ cứng lại, xoay người nhìn về phía người tới.
Gương mặt bình thường không có gì lạ, ngũ quan hợp vào nhau miễn cưỡng được coi là thanh tú, búi tóc phụ nhân, quần áo trên người tuy cũ, nhưng coi như vẫn có thể diện, so với quần áo vải bố vá víu này của Lâm Sơ lại bền hơn.
Lâm Sơ cố gắng tìm kiếm thông tin về nữ nhân trước mắt này.
Thược Dược, lúc trước cũng làm nha hoàn giống nguyên chủ, bất quá bởi vì dung mạo nàng ta bình thường, người lại ngốc nghếch, chỉ làm một nha hoàn tam đẳng quét nhà vẩy nước. Nguyên chủ đối với nàng ta cơ hồ không có ấn tượng gì, điều này chứng tỏ hai người hẳn là không hề thân nhau.
Thược Dược kia đột nhiên gọi mình lại là vì cái gì?
Chẳng lẽ phát hiện mình theo dõi Lan Chi? Trong lòng Lâm Sơ đột nhiên có chút không yên.
Bất quá đối phương nếu đã chủ động chào hỏi mình, Lâm Sơ nghĩ thế nào cũng phải đáp lại một chút, liền nói một câu: “Ngươi cũng ở chỗ này?”
Thược Dược giơ hộp thức ăn trong tay mình lên, ngữ khí không thể nói là oán giận hay là kể khổ: “Bà mẫu* ta muốn ăn thịt kho tàu đầu sư tử làm trong tửu lâu này, bảo ta đến đây mua.”
*bà mẫu, bà bà: mẹ chồng
Lời này của nàng ta... Cũng không giống như phát hiện mình đang theo dõi đám người Lan Chi, Lâm Sơ muốn từ trên mặt nàng ta nhìn ra chút gì đó, lại phát hiện Thược Dược nhìn chằm chằm vào trán mình hồi lâu, cuối cùng lộ ra một chút thần sắc bi thương đồng bệnh tương liên.
"Trước kia khi chúng ta cùng nhau làm nha hoàn, ngươi là người được gia chủ sủng ái nhất, đến Khương thành rồi... Không nghĩ tới cũng là bước đi này..." Nàng ta tựa hồ hoàn toàn không phát hiện trong lời này của mình có cái gì không ổn, tiếp tục nói: “Muốn nói a, trong chúng ta, vẫn là mạng Lan Chi tốt nhất, hiện giờ nàng ta chính là quan thái thái danh xứng với thực..."
Lâm Sơ bắt đầu biết nguyên chủ vì sao không thích Thược Dược, chỉ dựa vào trình độ châm chọc đối đầu giữa nguyên chủ cùng Lan Chi, Thược Dược nói những lời này quả thật chính là đang chọc vào trái tim nguyên chủ.
Cũng may chủ nhân của thân thể này hiện tại là Lâm Sơ.
Biết đối phương cũng không phát hiện ra cái gì, Lâm Sơ mới yên lòng, nói: “Mỗi người đều có mệnh đi, phú quý tại trời, không phải của mình chung quy cũng không phải của mình.”
Lời này của nàng xem như là mở ra một hồi kết cho Thược Dược, câu tiếp theo đang muốn nói cáo từ, Thược Dược lại đột nhiên nói một câu: “Nếu ngươi thật sự cam tâm, còn có thể vẫn đi theo Lan Chi đến nơi này?”
Trái tim Lâm Sơ trong nháy mắt lại nhấc lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Thược Dược.
Thược Dược nhìn thấy phản ứng của Lâm Sơ, tựa hồ mới hài lòng, tiếp tục dùng ngữ khí không biết là bi thương hay là an ủi nói: “Lan Chi gả cho Thiên hộ, muội muội của Thiên hộ kia chính là sủng thϊếp của tướng quân, dựa vào quan hệ của muội muội Thiên hộ, Lan Chi ra vào phủ tướng quân cũng là chuyện thường. Ta đã gặp qua sủng thϊếp của vị tướng quân kia, không đẹp bằng ngươi, nhưng tướng quân chính là thích nàng ta... Đàm Vân, đây là mệnh, chúng ta đều là người khổ mệnh..."
Nói đến cuối cùng, Thược Dược mới làm một câu tổng kết.
Mi tâm của Lâm Sơ cơ hồ muốn vặn thành một mụn cơm, nàng làm sao cảm thấy, Thược Dược này chính là cố ý đem chỗ đau của người ta đào ra, nhìn người ta không dễ chịu, lại nói vài lời không phải nhận mệnh, sau đó nói một câu đều là người khổ mệnh?
Lâm Sơ trầm mặc khiến Thược Dược xem ra chính là nàng bị chọc trúng chuyện thương tâm, nàng ta vỗ vỗ vai Lâm Sơ: “Thật sự nghĩ thoáng một chút, sẽ không khổ sở như vậy nữa. Canh giờ cũng không còn sớm, ta phải trở về, bằng không bà mẫu lại muốn nói ta, ngày khác rảnh rỗi ta lại đến nhà ngươi tìm ngươi.”
Vẫn là ngàn vạn lần đừng đến tìm nàng!
Trong lòng Lâm Sơ có chút không thoải mái, cảm giác Thược Dược này có chút giống Tường Lâm tẩu phiên bản nâng cấp.
*Tường Lâm tẩu (thím Tường Lâm): là nhân vật chính trong truyện “Lễ cầu phúc” của nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn. Là những người chịu nhiều khổ đau, bất hạnh
Về đến nhà thì canh giờ có chút muộn, Giang Vãn Tuyết đương nhiên là không có ở đây, Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp ôm Tiểu Xám ngồi trong sân, nghe được có người mở cửa thì ánh mắt sáng lên, nhìn thấy người tới là Lâm Sơ thì ánh sáng trong mắt liền tiêu tan.
"Nương của ngươi đâu?" Lâm Sơ giả vờ không biết Giang Vãn Tuyết đi đâu nên hỏi một câu.
"Đi ra ngoài." Hàn Quân Diệp bĩu môi, không che giấu được sự mất mát.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, Lâm Sơ có chút không đành lòng, trêu chọc cậu nói chuyện: “Ta mua một con vịt, trưa nay chúng ta ăn canh vịt củ cải chua.”
Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp nhìn Lâm Sơ một cái, miệng mím chặt, giống như đang rối rắm có muốn nói chuyện với Lâm Sơ hay không.
Vẫn luôn bị người ta đề phòng như vậy, hơn nữa Lâm Sơ vốn cũng không phải là người đặc biệt kiên nhẫn, cho nên Hàn Quân Diệp không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý lắm, trực tiếp đi vào phòng chính, hỏi Yến Minh Qua một câu tượng trưng hôm nay muốn ăn cái gì, liền đi vào phòng bếp.
Yến Minh Qua phỏng chừng ngoại trừ ‘thịt’, sẽ không có câu trả lời nào khác.
Lâm Sơ vừa nấu cơm vừa buồn bực chuyện sáng nay gặp phải, đại phu nói trong bình thuốc của Giang Vãn Tuyết đều là bột mì?
Nàng cho rằng mình oan uổng Giang Vãn Tuyết, lại bắt gặp Lan Chi mang theo Giang Vãn Tuyết vào phủ tướng quân, hơn nữa thái độ của Lan Chi còn đặc biệt cung kính...
Sự tình tựa hồ so với tưởng tượng của nàng phức tạp hơn rất nhiều, Lâm Sơ cảm thấy dựa vào cái đầu không đủ thông minh của mình, hoàn toàn không nghĩ ra...