Đúng lúc giữa giờ học, hơn phân nửa học sinh đều hoạt động bên ngoài phòng học, ở khu vực gần ngay cửa sau này, chỗ ngồi càng không có ai.
Tống Miên không cố ý hạ thấp âm lượng, mấy nữ sinh cùng nhau lấy nước trở về đi ngang qua hành lang, mặt mày hớn hở nói gì đó, nghe được những lời này của cậu, đột nhiên tắt loa, nhao nhao tò mò vươn cổ nhìn sang bên này.
Lục Tiêu và Tống Miên một người chuyển trường, một người lưu ban, bản thân đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, huống chi còn đang một ngồi một đứng, giương cung bạt kiếm chặn ở cửa sau.
Nghỉ học một năm, lại cách một lớp, đủ loại hành vi ác liệt của Tống Miên tựa như đã bị thời gian và không gian phai nhạt. Đến lớp ba ngày, trong đó hai ngày đều đang thi, những người khác không quen cậu, chỉ mơ hồ nghe qua một ít tin đồn nửa thật nửa giả, dưới túi da mê hoặc của Tống Miên, đối với cậu không thân, nhưng cũng không bài xích, vẫn duy trì một thái độ "xa lánh lễ phép” chứ không phải "sợ như hổ".
Khuôn mặt xinh đẹp thế kia, lại có thể nói ra một câu tràn đầy ác ý như vậy.
Không thể không nói, lực xung kích này là cực lớn.
Tống Miên nhướng mày nhìn về phía trước.
Từ Chính Tề đang ghé vào trên bàn học, sợ hãi giả bộ ngủ, những người khác có vẻ đang do dự có nên tiến lên hay không, mấy nữ sinh kia cắn lỗ tai nhau, xì xào bàn tán, giống như chim sẻ líu ríu kêu trên cây.
Tống Miên có chút không vui, nhưng nghĩ đến đều là các em gái nhỏ tuổi, cậu nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Lười so đo.
Cậu lười nhác buông tay xuống, chuẩn bị lắc xe lăn trở về chỗ ngồi của mình, hai bánh xe cực lớn lại giống như là bị ấn phanh, không tài nào nhúc nhích được, gắt gao kẹt trên mặt đất.
Tống Miên cúi đầu, mí mắt giật giật.
Bên cạnh là bàn tay thon dài đầy những vết thương của học sinh chuyển trường, hắn đang bám lên bánh xe lăn.
“Tránh ra.”
Tống Miên lạnh lùng nói.
Lục Tiêu không nhúc nhích.
Tống Miên tựa lưng vào ghế, khẽ khịt mũi.
Được.
Cậu hiểu rồi.
Đây là muốn ra mặt vì Từ Chính Tề?
Hoặc đơn giản là tìm xui xẻo.
Trên mặt Tống Miên không còn chút ý cười, cậu mím môi, nâng bắp chân lên, không hề do dự đạp vào đầu gối Lục Tiêu, đối phương vẫn không nhúc nhích, trên ống quần bị đá ra một dấu giày màu xám nhạt.
Giày còn mới tinh, cậu ngồi trên xe lăn lại không đi được nhiều, đế giày đều sạch sẽ.
Tống Miên trong lòng đáng tiếc, đối phương đột nhiên mở miệng nói: "Đồng phục của cậu đâu?”
". . . . . ."
? ? ?
Tống Miên sửng sốt, ngừng vài giây mới lấy lại tinh thần: "Mày quản cái rắm.”
Dứt lời, cậu mới chú ý trên ngực đối phương đeo huy hiệu trực nhật.
Kiểm tra dáng vẻ, đúng là công việc trực nhật. Các hạng quy định của Minh Đức rất nghiêm, Tống Miên không muốn sinh sự ở nơi nhỏ bé này, buổi sáng lúc tới đã mặc áo khoác đồng phục học sinh, nhưng trước khi đến văn phòng của Tống Tuệ lại lo lắng có mùi thuốc lá nên đã vứt ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Một câu là có thể giải thích.
Nhưng Tống Miên tác oai tác quái nhiều năm như vậy, căn bản chịu không nổi bị một học sinh quản đến trên đầu.
Cậu chán ghét nhíu mày, trên tay dùng sức, phân cao thấp đẩy bánh xe về phía trước, thẳng đến khi đầu ngón tay đều nổi lên trắng bệch, phát ra tiếng ken két, cùng Lục Tiêu im lặng đối kháng.
“Anh đã cảnh cáo mày rồi.”
Lục Tiêu nhíu mày, trên mặt mơ hồ hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Hắn buông tay ra, vòng đẩy mất thăng bằng, dưới sức lực của Tống Miên, bánh xe lập tức xoay tròn với tốc độ cao, xe lăn từ trạng thái bất động thành chuyển động, lao mạnh về phía trước.
Nhìn vách tường vun vυ't sát tới gần, cảnh tượng xương cốt gãy vụn đau đớn lập tức tái hiện trong đầu Tống Miên, cậu mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ ——
Gáy áo đột nhiên được người túm lại. Đường nối nơi cổ áo gần như bị kéo đứt, khi Tống Miên còn cách vách tường mấy mm, xe lăn kẽo kẹt một tiếng, chợt dừng lại.
“Cẩn thận một chút.”
Lục Tiêu thản nhiên nói, buông cổ áo Tống Miên ra. Vải vóc bị kéo đến biến dạng "bưng" một tiếng, đánh vào sau gáy Tống Miên.
Trực tiếp làm cho một vùng da thịt nhỏ đỏ bừng.
Tống Miên đau đớn ngước mắt nhìn Lục Tiêu, đối phương cũng không tiếp tục dây dưa, sắc mặt vẫn như thường, dường như nói xong câu này trách nhiệm liền hết.
Tống Miên thở hổn hển, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, không nhịn được mắng ra tiếng: "Bệnh thần kinh!”
Lục Tiêu không phản ứng, làm như Tống Miên không phải đang mắng hắn.