Nàng Là Nữ Nhân Của Hắn

Chương 36: Quyết định rời đi

Nàng ngồi ở lên trên giường, đem mặt chôn ở trong chăn mỏng, nhẹ giọng nức nở.

Hết thảy mọi thứ trên thế gian này, tất cả lúc này đều nghiêng về phía nàng.

Chuyện tới như thế, nàng vậy mà chỉ có thể nghĩ tới một người.

Có thể làm ra hết những việc này.

Chỉ có Lan Cửu.

-

Phó Lan Tiêu lưng dựa ở trên ghế bành, mũi cao thẳng, khuôn mặt xuất trần, vốn là khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ một vậy mà lúc này lại mang theo một nụ cười nhạt quỷ dị thoả mãn.

Hắn cố ý cung cấp chỗ ở của Đại Tranh cho Nguyễn Uyển Oánh, quả nhiên, với loại tính cách thích gây phiền toái này của Nguyễn Uyển Oánh, để nâng cao địa vị của mình ở trong lòng hắn, chắc chắn sẽ tìm Đại Tranh gây phiền toái.

Người một nhà của Đại Sách là chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn có dây dưa gì cùng với những con kiến đó, nhưng hắn nghĩ lại đã sai người nói cho bọn họ địa chỉ của Đại Tranh.

Ước chừng đêm nay, bọn họ sẽ tìm được nàng.

Cự tuyệt hắn không có kết cục tốt.

Người có thể giúp nàng, chỉ có hắn.

Hắn muốn nàng phải khóc lóc, quỳ xuống cầu xin hắn.

Cầu hắn rủ lòng thương.

Cầu hắn cứu nàng.

Hắn phải dùng quyền lợi cao cao tại thượng của hắn, từ trong bùn đất vớt nàng ra một cách hoàn chỉnh, lại tăng thêm trả thù, vũ nhục, tra tấn, đùa bỡn, khinh miệt, cuối cùng nhìn con mồi bị phá thành mảnh nhỏ, lại đem nàng bỏ vào bụi bặm.

Đáng thương, đáng tiếc.

Chỉ có hắn có thể che chở cho nàng, đây là vinh quang nàng không thể có được từ bất luận kẻ nào.

Hắn đã không có xuống tay gϊếŧ nàng, vì sao nàng còn dám cự tuyệt hắn vậy?

Hắn rõ ràng đã đại phát từ bi.

Về sau hắn sẽ chịu khổ.

Ánh sáng buổi chiều vừa lúc, khi Đại Tranh ló đầu khỏi chăn, ánh mặt trời từ cửa sổ không chút kiêng dè chiếu thẳng vào mặt nàng, ánh sáng lấp lánh.

Trời đã không còn lạnh nhưng Đại Tranh vẫn cảm nhận được cái lạnh.

Cơ thể nặng nề, Đại Tranh vuốt lại quần áo, bấm bấm ngón tay, ở trong phòng tính toán.

Tìm vị quý nữ kia làm phiền thì không sao, nhưng kết quả nhất định sẽ phải khuyên Lan Cửu, hắn chỉ muốn làm khó nàng ở Trường An.

Tên Lan Cửu này, hắn có thể dễ dàng đánh gãy ý nghĩ xằng bậy của nàng.

Nếu hắn nói mình vốn không nên tới nơi này. Vậy thì đi thôi, dù sao Trường An cũng không có chỗ để nàng dung thân.

Tuy rằng nàng luyến tiếc tên tuổi của mình, nàng cũng có tâm hư vinh, cách gọi Đại Cống Sĩ nghe thật thích.

Nhưng nàng chịu không nổi, tranh không nổi, nàng phải đi thôi.

Không sao, Yến triều mênh mông, cũng không phải chỉ có Trường An là nơi để nàng dừng chân.

Nghe nói Tô Hàng cũng không tồi, lộ phí chắc cũng ổn, nhưng mà có khả năng nàng sẽ không thể tự mua đồ mới cho sinh nhật của mình.

Cũng không sao, cái này cũng chưa tính là gì.

Nàng còn có thể tránh sao được đây, hiện tại nàng chỉ có thể cố gắng kiếm tiền vì chính bản thân mình.

Đại Tranh thu dọn hành lý, mấy tháng này, đồ nàng cũng không nhiều hơn bao nhiêu, tay nải chỉ nặng thêm vì chăn đệm mới.

Cố tình lúc này, Đại Tranh lại nghĩ đến Lan Cửu, trong lòng cảm khái vô cùng, nàng vẫn còn nhớ, khi đó vết thương hắn chưa lành, hắn luôn nhìn nàng và nói nàng là người tốt nhất mà hắn từng gặp, con người lương thiện, nàng cứu mạng hắn, hắn nhất định sẽ hồi đáp nàng.

Hắn nói Trường An rất tốt, phong cảnh như họa, tài tử giai nhân, đi Trường An lấy sự thông minh của nàng thì nhất định sẽ không chịu đói.

Ngay lúc đó đầu óc nàng rối bời.

Như thế là sao, những lời đó đều là nói dối sao?

Lại cảm thấy buồn, Đại Trách vác túi nải, tìm Triệu Nhị nương.

May mắn, hôm nay không có gặp Nguyễn Uyển Oánh, hai người ở không xa trên tửu lầu, nhìn các nàng từ xa xa trên thuyền hoa, quả thật như lời nàng nói, có mấy người khách lai bị đuổi đi.

“Tranh nương, ngươi đây là?”

“Nhị nương, ta tới nói lời từ biệt.” Đại Tranh tràn một xin lỗi và thở dài nói: “Tuy hơi lưu luyến, nhưng Trường An thật sự không hợp với ta. Cũng phiền ngươi nói với những người khác, hôm nay ta sẽ rời đi, mấy người kia sẽ không đến đây làm trở ngại các ngươi nữa. Nhị nương, đa tạ tỷ muội các ngươi đã giúp ta, Đại Tranh ta chưa báo đáp các ngươi mà đã phải rời đi, đường xa núi cao, mong là sau này sẽ gặp lại nhau.”

Triệu Nhị nương sửng sốt, đánh giá trang phục trên người Đại Tranh là thật sự như lời nàng, lại nói:

“Ai, ta biết ngươi cũng không biết làm sao, ta cũng không phải một hai phải bắt ngươi tìm nương tử kia nhận lỗi, chỉ là ngươi nói xem, các quý nhân sao có thể hiểu những vất vả của chúng ta, sao sẽ không truy cứu chứ? Nhưng mà, ta biết con người ngươi lương thiện, nương tử kia lâu như vậy còn muốn truy cứu những việc này, định là người không dễ chọc, ai ở phía sau chống, chúng ta cũng không biết.”

“Như vậy, mấy tỷ muội chúng ta, cũng không có gì cho ngươi…..”

Triệu Nhị nương lấy túi tiền bên hông, ngón tay vừa mới mò vào, liền nghe Đại Tranh nói: “Nhị nương, không cần không cần, mọi người đều sống không dễ dàng, ta làm sao có thể lấy tiền của ngươi chứ?”

“Ngươi nghĩ gì vậy?” Triệu Nhị nương chụp tay nàng: “Ngươi là người thế nào chẳng lẽ ta không biết? Nếu ta cho ngươi tiền thì ngươi sẽ áy náy thế nào chứ?”

Nàng lấy từ một gói thuốc nhỏ trong đống tiền, để vào tay nải của Đại Tranh: “Chắc là ngươi định đi đường thủy, chờ đến nơi khác, mấy thứ này thì ngươi dùng thế nào? Gói thuốc này là để dừng nguyệt sự, một nữ tử như ngươi không thể tự làm khổ mình được.”

Vẻ mặt Đại Tranh quẫn bách, nàng xấu hổ cười: “Hóa ra là thế, cảm ơn Nhị nương. Những lời nói lúc trước, vẫn tính ——”

“Ngươi dừng trước đi, nói nữa ta cũng thấy buồn.” Triệu Nhị nương sửa sáng lại tay nải cho Đại Tranh: “Ngươi đi gọi hai món đi, ăn xong rồi hẵng đi.”

Đại Tranh không hề nghĩ gì, trực tiếp đứng dậy, tìm tiểu nhị lấy đồ mình cần, còn cố tình kéo hắn ra xa để thanh toán ngân lượng.