Cánh cửa phòng khóa trái giữa ánh sáng ban mai, chiếu vào lạnh lẽo, tỏa ánh sáng nhạt như tia hy vọng lấp lánh trong bóng tối. Không có một tiếng động nào bên trong ngoài hơi thở gấp gáp của hai con người đang dần dần tăng lên ,và cả tiếng lấp lánh của từng giọt nước rơi từ mái hiên, như âm thanh của cơn mưa chất chứa những câu chuyện đau lòng.
- “Ninh Dư Hạo, tôi đang mang thai đấy “
-“ Mang thai thì sao , em muốn tôi nhịn tận chín tháng mười ngày ư..”
Tiểu Ly, giật mình mở đôi mắt to tròn mà nhìn hắn, trong lòng không khỏi nghi ngờ người đàn ông.
-“ Anh thì thiếu gì phụ nữ chứ.”
-“ Ly… không được nghĩ lung tung, từ khi có em tôi chưa từng chạm vào người khác..”
Đàn ông đúng chỉ là đàn ông miệng lưỡi thật giảo hoạt, chính mắt Tiểu Ly đã từng nhìn thấy hắn cùng vị hôn phu đưa nhau vào phòng vậy mà bây giờ còn nói ra những lời như thế thật khiến cô buồn nôn đến kinh tởm.
-“ Tôi không có nghĩ gì cả, chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến con..”
-“ Em yên tâm, tôi đã hỏi qua bác sĩ chỉ cần nhẹ nhàng chút là được… “
Không để Tiểu Ly kịp phản bác, hắn liền dùng một tay mà đè chặt hai cánh tay của cô lên tường, bờ môi bắt đầu chạm vào bờ môi một cách ôn nhu và nhẹ nhàng, bàn tay còn lại không kiềm chế được thêm mà cũng dần lân La đến nơi cấm đạo tuyệt mật , lúc này hắn mới nhẹ nhàng mà lột bỏ y phục cho Tiểu Ly, đôi mắt long lanh ,cùng sự quyến rũ trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ làm cho hai cơ thể cùng hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng bắt mắt.
Trong sự êm đềm của căn phòng, hắn bế cô lên rồi đặt nhẹ nhàng trên chiếc giường mềm mại. Ánh đèn nháy từ bên ngoài tạo nên một không gian lãng mạn và ấm áp. Cơ thể Tiểu Ly lay động, ngọ nguậy tạo ra một vẻ đẹp đặc biệt,mà bất cứ một người phụ nữ nào cũng không bao giờ có được .
-“ Ly … em thật đẹp ……. thật sự rất đẹp…”
Ninh Dư Hạo liền cởi bỏ y phục, lộ ra một thân hình săn chắc , hắn đứng nhìn cô một lúc thật lâu như ngưỡng mộ vẻ đẹp ấy cho đến khi du͙© vọиɠ như thiêu đốt mà lao vào cơ thể mềm mại. Hắn ôm cô từ phía sau, bắt đầu cho con quái vật to lớn vào trong, nhấp nhô nhịp nhàng,bờ môi của hắn cũng không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể yếu đuối, mịn màng tạo cho cô một cảm giác vô cùng kɧoáı ©ảʍ . Bàn tay hắn khẽ vuốt ve nhẹ nhàng trên bụng cô, như cảm nhận được sinh linh bé nhỏ đang hiện hữu.
-“ Ly … nói em muốn tôi..”
-“Ư..mm… Hạo … tôi …tôi muốn.. muốn anh…”
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của du͙© vọиɠ, cả hai con người dần trở nên thăng hoa. Hắn cẩn thận và nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để đảm bảo sự thoải mái và an toàn cho cô .Cảm giác được sự thay đổi khi cơ thể cô mang thai nhưng sự kết nối vẫn không ngừng mạnh mẽ cho đến khi cả hai dần dần trở nên kɧoáı ©ảʍ………
Không biết qua bao lâu Tiểu Ly mới mệt mỏi mà thức giấc, lần đầu tiên cô cảm nhận được mùi hương tinh dầu và hoa quả thoang thoảng qua không gian, như gợi nhắc về ký ức hạnh phúc ngắn ngủi cùng sự bình yên đã từng tồn tại. Bàn tay cô khẽ run rẩy vuốt ve sự rung cảm từ những kí ức đau thương phức tạp.
-“ Ly …ngủ thêm chút nữa, tối nay chúng ta sẽ về Lolytar .…”
-“ Không… tôi chưa thể về đó được…”
Cô nhìn hắn không dấu được sự hốt hoảng trên gương mặt, nhưng rất nhanh mà liền thu hồi lại,
-“ Tôi còn có chút việc ở đây, hãy… hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa được không …..”
-“ Được ,...”
Hắn bước đến ,hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ hồng, rồi ngồi xuống đối diện với cô, ánh mắt trìu mến nhìn cô gái nhỏ đang ngập ngừng không dám nói…
-“ Ly … có phải em muốn hỏi tôi về Ngô Thừa Hoắc..”
Cô nhìn hắn khẽ gật đầu trầm luân.
-“ Có phải anh là người đã gây ra mọi chuyện không ?”
-“ Nếu tôi nói không, liệu em có tin tôi…”
Hắn nhìn người con gái trước mặt , trong lòng không khỏi xót xa, thật không ngờ cô lại chưa từng tin tưởng vào hắn ,liệu cho đến bây giờ trong trái tim của cô có bao giờ tồn tại hắn dù chỉ là một chút không, !!
-“ Ly … tất cả những gì hắn nhận được cũng là do hắn tự chuốc lấy, …”
-“ Ninh Dư Hạo anh thật sự quá khốn nạn rồi “
-“ Khốn nạn …. Hâhha… em nói rất đúng… tôi quả thật là người như thế … .”
Ninh Dư Hạo đột nhiên cười phá lên như nghe được sự thật đầy phũ phàng và cay đắng, cô chưa bao giờ để ý đến hắn, chưa bao giờ quan tâm hắn thậm chí là thích hắn, trái tim hắn lúc này bỗng quặn thắt từng cơn đau đớn như châm biếm chính bản thân mình.
-“ Ly … em yêu hắn sao … em tuỳ ý chà đạp, la mắng tôi chỉ vì yêu hắn sao … hâhha…hâhhaa …”
-“ Ninh Dư Hạo…. anh điên rồi…. Mau bỏ tôi ra ngay ..”
Tiểu Ly vì bị hắn túm chặt lấy, cơ thể đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô hận người đàn ông này, thật sự hận hắn đến tận thấu xương tủy nhưng sự thật thì trái tim cô đã rung động với hắn, nói cách khác thì cô đã yêu người đàn ông này , nhưng trong lòng vẫn luôn phủ nhận điều đó.
-“ Đúng … Ngô Thừa Hoắc chính là người tôi yêu, cho nên nếu anh hại anh ấy thì anh chính là kẻ thù của tôi.”
Hắn dừng hành động của mình, nhìn cô thật lâu, không gian bỗng chốc trở nên im lặng đến lạnh lẽo, sự tĩnh mịch này dường như khiến cho hai con người trở nên lạnh lùng , sâu lắng hơn, tuy nhiên bọn họ vẫn không thể nói với nhau thêm bất cứ một lời nào ,cứ thế hắn cũng im lặng rồi liền rời đi để lại Tiểu Ly cùng với sự mất mát đến khó tả ở trong lòng.