*
Trong phòng.
Ngôn Tẫn thấy Luyên Băng nghiêm túc đem thịt nướng ném vào trong túi trữ vật, sau một lúc lâu, hắn mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lúc này trời đã tối rồi.
Ánh trăng sáng ở trên không trung, loang lổ ánh trăng sái lạc xuống dưới, khiến cho khung cảnh cả sân trở nên càng mộng ảo.
Ngôn Tẫn cầm rượu trong tay uống một ngụm.
Lúc trước hắn không uống rượu, nhưng sau khi nhập ma ở kiếp trước thì thích.
Giống như mỗi ngày đều uống.
Ngôn Tẫn cũng không biết hắn hôm nay làm sao vậy, từ sau khi tỉnh lại, cảm xúc của hắn càng lúc càng dao động mạnh, thậm chí hiện tại đã đến nông nỗi không thể khống chế.
Chẳng lẽ là phệ tâm trận không dùng được.
Ngôn Tẫn lẩm bẩm.
Hắn cần lấy rượu trong tay lại uống một ngụm, sau đó nặng nề đặt vò rượu ở trên bàn sách, trầm giọng kêu “Luyên Băng.”
Nghe được chủ nhân triệu hoán, Luyên Băng lập tức hoá thành trường kiếm.
Ngôn Tẫn cầm lấy Luyên Băng biến mất khỏi trúc ốc, xuất hiện ở sau núi.
Hắn bắt đầu luyện kiếm.
Mỗi một kiếm hắn đều dùng hết sức lực, giống như là đang phát tiết.
Kiếm khí bốn phía, sắc bén rét lạnh.
Sau khi đám người Cổ gia chủ đến nhìn thấy một màn này.
Hắn hơi hơi xua tay, ý bảo đừng đi qua.
Vì thế vài vị trưởng lão cũng chỉ đứng tại chỗ nhìn Ngôn Tẫn ở cách đó không xa.
Bọn họ vừa nhìn liền thấy kiếm thuật của Ngôn Tẫn cũng không kém.
Hoặc cũng có thể nói là rất mạnh.
Hắn so với Cổ Lãng ở thời điểm này, phải nói là không chỉ mạnh một chút.
Theo lý mà nói, thiên tài như vậy hẳn là đã sớm thanh danh truyền xa, nhưng bọn họ thế nhưng cũng không biết, chỉ biết cờ thuật của Ngôn Tẫn thế gian ít có.
“Hẳn là vì Đoạn Di.” Cổ Luật cảm thán.
Cũng đúng, có sư đệ thiên tài như Đoạn Di, hào quang của Ngôn Tẫn ảm đạm một chút cũng thực bình thường.
Đáng tiếc.
Nếu Ngôn Tẫn ở trong tông môn khác, hắn tuyệt đối dành được hạng nhất, nhất chi độc tú.
“Không hổ là người Cổ gia ta.” Cổ gia chủ cảm thán.
Lần này các trưởng lão khác cũng không đáp lời, mà là mặt mày có chút lo lắng nhìn Ngôn Tẫn.
“Trạng thái này của hắn hình như có chút không đúng.”
“Vì tình sở khốn.” Một trưởng lão lắc đầu thở dài nói.
Ý cười của Cổ gia chủ tức khắc phai nhạt.
Trễ như vậy, hắn và các trưởng lão còn lại đây, chính là muốn nhìn một chút phệ tâm trận của Ngôn Tẫn có bị áp xuống hay không, không thể để cho trận pháp này vẫn luôn cắn nuốt nguyên thần của Ngôn Tẫn.
Nếu không, đến lúc đó thật sự là cứu không được.
Hiện tại xem ra là áp xuống rồi, nhưng mà người lại ra vấn đề.
“Bộ dáng này của hắn, giống như đúc Túc Nhi năm đó.” Ngữ khí Cổ gia chủ có chút trầm trọng nói.
Năm đó, sau khi Cổ Túc và Thanh Hư phân tịch, thật ra hắn đã hồi Cổ gia một chuyến.
Lúc ấy Cổ gia chủ nhìn thấy bộ dáng chật vật của Cổ Túc thì cả người giật nảy, nhưng hỏi hắn cái gì hắn cũng không nói.
Cuối cùng vẫn là Cổ gia chủ tự mình tra được.
Lúc ấy hắn rất phẫn nộ.
Nhưng băn khoăn đến tâm tình của tiểu đệ, cho nên hắn nhịn xuống không nhắc lại.
Buổi tối Cổ Túc vẫn luôn đỏ mắt uống rượu, hắn cũng hiếm thấy mà dung túng không quản, thậm chí nghĩ, uống nhiều, biết đâu có thế đem cảm xúc phát tiết ra ngoài cũng tốt.
Nhưng Cổ Túc uống hết toàn bộ mấy vò rượu trăm năm hắn ẩn giấu cũng không có say.
Ngược lại, Cổ gia chủ lại bị chuốc say.
Chờ sau khi Cổ gia chủ tỉnh lại thì phát hiện Cổ Túc đang luyện kiếm.
Khí đó Cổ Túc đã say chuếnh choáng.
Không đợi Cổ gia chủ kêu Cổ Túc một tiếng, Cổ Túc đang đắm chìm ở trong hồi ức thống khổ trực tiếp nâng kiếm lên.
Chỉ thấy một kiếm như vạn quân lôi đình hạ xuống, sân chủ phong nháy mắt bị bổ ra.
Chính là ở một ngày đó, Cổ gia chủ cũng khóc.
“May mắn đứa nhỏ này không giống cha hắn.” Cổ gia chủ vui mừng mà nói.
Hắn có thể cảm giác được lực độ của Ngôn Tẫn đều khống chế ở trong phạm vi trận pháp trong sân có thể tiếp thu, ngay cả sau núi cũng chưa thể nào phá hư.
Thật là một đứa bé ngoan.
Nhưng lúc này Cổ gia chủ cũng không biết, nhi tử của tiểu đệ hắn xác thật không có ‘kế thừa’ điểm này.
Nhưng đồ đệ hắn kế thừa.
Vì thế ngay lúc Cổ gia chủ đang nghĩ có nên kêu Ngôn Tẫn dừng lại để kiểm tra cho hắn một chút hay không, bỗng nhiên hắn nghe được sân bên cạnh ‘ầm’ vang một tiếng.
Thanh âm này làm ngực hắn bỗng nhiên chấn động.
Các trưởng lão khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó biến mất tại chỗ.
Chờ sau khi tới nơi mới phát hiện đó là sân Đoạn Di.
Y bổ hư trận pháp ở sau núi, không chỉ có như thế, kiếm khí lan tràn đển sân chủ phong.
Lúc này một góc của chủ phong lung lung lay lay, một bộ muốn rớt rớt không xong.
Nhưng giây sau, một góc chủ phong cũng không chịu đựng nổi ‘oanh’ một tiếng rơi xuống dưới.
Cổ gia chủ nhìn nhìn Đoạn Vi Chước sắc mặt đạm mạc đang đứng ở trong sân, tay cầm Trường Tê không nói gì, tay hắn run run muốn rút kiếm ngay lập tức.
“Đại ca! Đại ca bình tĩnh a đại ca! Đây là đồ đệ duy nhất của Túc Nhi!”
Các trưởng lão nhanh tay lẹ mắt mà giữ lại tay Cổ gia chủ.
Cũng không phải bọn họ mắt sắc.
Mà là hai ngàn năm trước, lúc Cổ gia chủ thấy Cổ Túc bổ sân chủ phong, cũng là phản ứng này.
May mắn bị các huynh đệ dùng hết toàn lực ngăn cản.
Editor: tui set vjp chương này rùi mà nghĩ lại thôi set free hihi, yêu mgn 🫶 9/9/2023 11:24