Đêm lạnh như nước, nhưng không khí trong phòng lại nóng bỏng nồng nhiệt.
Tin tức tố hòa quyện, còn xen lẫn mùi tanh nồng ái muội, thân thể trần trụi quấn lấy nhau, thở hổn hển rêи ɾỉ, nóng hôi hổi.
Toàn thân Nguyễn Tiêu trần trụi, đôi chân vô lực của hắn bị tách ra hết mức, vòng eo mảnh khảnh bị siết chặt, dươиɠ ѵậŧ thô to dữ tợn kéo căng hậu huyệt săn chắc nóng bỏng của hắn, thô cứng nóng hổi, mỗi lần đều nhanh chóng rút ra sau đó hung hăng đẩy vào, tựa như muốn đυ. nát hậu huyệt đỏ thắm ướŧ áŧ đang bị căng ra kia.
Khuôn mặt không chút máu vì yếu ớt của Nguyễn Tiêu giờ đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, cơ thể run rẩy, bị thuốc tra tấn trong thời gian dài nên không còn sức lực, nhưng hắn vẫn vùng vẫy, ngoan cường chống cự, giống như một con cá mắc cạn, nhưng đổi lấy là đối đầu kịch liệt hơn, trình độ thâm nhập như vậy, từng chút từng chút, gần như muốn đâm hắn hồn phi phách tán.
"Bốp."
Cái tát dùng hết sức lực của hắn chỉ có thể làm chệch hướng khuôn mặt của người đàn ông đang đè trước mặt hắn.
Nguyễn Tiêu nghiến răng, mắt phượng đỏ lên, nhìn chằm chằm gương mặt không tì vết của Phong Sính: "Cút mau!"
Đôi chân vô lực vẫn duy trì tư thế dang rộng, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Phong Sính cắm sâu vào trong cơ thể hắn, nơi hai người giao nhau nóng ẩm đến đáng sợ, vòng eo rắn chắc chen vào giữa hai chân hắn, ép chặt thân hình cao lớn của hắn ta không thể nhúc nhích chút nào, động tác thọc vào rút ra hơi tạm dừng lại.
Phong Sính dường như không nghĩ rằng Nguyễn Tiêu sẽ dám tấn công hắn trong tình huống như vậy, khuôn mặt hắn vẫn ở góc độ bị tát, gương mặt điển trai cương nghị của hắn hơi đỏ, lưỡi hắn đẩy đẩy vào má bị tát đỏ, thong thả quay đầu, con ngươi thú tính léo lên hung ác nhìn chằm chằm người đàn ông dưới thân bị hắn tùy ý xâm phạm không có đường lui chỉ có thể run lẩy bẩy.
Tức giận đến bật cười, Phong Sính trả thù dùng sức đẩy hông, lại hung hăng đẩy dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong đường ruột nóng ẩm vào trong, qυყ đầυ to tròn đập mạnh vào khoang sinh sản mới hình thành không lâu thậm chí còn chưa trưởng thành.
Quả nhiên hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể dưới thân kịch liệt run rẩy, hắn ta vô lực hoảng loạn rụt thân thể trần trụi ra sau, cố gắng rút dươиɠ ѵậŧ cắm sâu trong cơ thể ra.
Tất nhiên Phong Sính sẽ không cho hắn ta cơ hội này, hai tay ôm eo hắn siết chặt, thân thể vì chịu không nổi mà run rẩy lập tức không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Trốn cái gì?"
Đôi mắt Phong Sính u ám, mang du͙© vọиɠ dày đặc, giọng điệu cực kỳ ác liệt: "Vừa rồi lúc Hạ Thịnh ôm cậu trở về, sao không thấy cậu trốn như vậy?"