…
“Đinh linh linh……”
Chuông tan học vừa vang lên, trong lớp một năm ba, mấy động tác nhỏ vừa nãy của bọn học sinh bắt đầu khoa trương hơn, trong lúc nhất thời, tiếng gấp sách giáo khoa, mở khoá cặp vang lên đầy náo nhiệt.
Chờ giáo viên rời đi, lớp trưởng đứng lên lớn giọng dặn dò học sinh trực nhật nhớ ở lại quét dọn vệ sinh, trong lớp học lúc này ồn ào xôn xao.
Thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ hàng cuối cùng vẫn thong thả ung dung chơi điện thoại, bộ dáng không hoảng hốt không gấp gáp có chút không hợp với cảnh tượng xung quanh.
Thẩm Thời Nguyệt không vội về nhà chút nào, trong nhà có một tên Diêm Vương, chỉ cần nhìn gương mặt kia của Thẩm Trạch Sương, Thẩm Thời Nguyệt lo lắng mình sẽ ngất đi lúc nào không hay.
Thẳng đến khi mặt trời sắp xuống núi, bác tài xế gọi điện thoại đến đây thúc giục, mỹ nhân xinh đẹp mới không tình nguyện thu dọn cặp sách.
Vừa ra khỏi cổng trường, Thẩm Thời Nguyệt đã cảm giác có một ánh mắt dừng trên người cậu, mờ mịt xoay người, thình lình đối diện với một cặp mắt thâm trầm
Thẩm Thời Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, cổ tay truyền đến xúc cảm ấm áp, người trước mắt túm chặt cậu, là một người anh chàng cao lớn đẹp trai, mặc đồng phục giống Thẩm Thời Nguyệt, áo khoác cột hông, bộ dáng lưu manh, thần sắc cuồng ngạo khó kềm chế, xương gò má còn dán một mảnh băng dính cá nhân.
Nghiêm Phong Nhiên giữ chặt cổ tay Thẩm Thời Nguyệt, mặt không biểu tình thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn của thiếu niên, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tinh tế mềm mại, hắn cảm thấy rất lạ.
Thẩm Thời Nguyệt xuyên sách có được ký ức của nguyên chủ, cho nên cậu biết người này, là một trong bốn vai chính công trong truyện, Nghiêm Phong Nhiên.
Hắn là giáo bá trong trường, gia đình có tiền có thế, nhưng lại cả ngày đi chung với bọn du côn lưu manh, bởi vì Phương Ninh mà thường xuyên tới kiếm chuyện với Thẩm Thời Nguyệt.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Thời Nguyệt run lên, rũ mắt nhìn về cổ tay đang bị Nghiêm Phong Nhiên kéo, vậy nên… Hiện tại hắn đến để…
“Thẩm Thời Nguyệt, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà, cách xa Phương Ninh một chút.” Giọng Nghiêm Phong Nhiên ép tới rất thấp, kéo Thẩm Thời Nguyệt vào con hẻm nhỏ cạnh trường.
Đột nhiên đẩy mạnh, ép thiếu niên dáng người mảnh khảnh dựa vào mặt tường bẩn mốc.
Thẩm Thời Nguyệt bị hắn đẩy mạnh ra xa, đυ.ng vào tường, bị va chạm đầu, không khỏi ôm đầu, nước mắt sinh lý không nín được rơi xuống.
Thấy thiếu gia yếu ớt trước mặt không nói lời nào như chim cút, Nghiêm Phong Nhiên từ trên cao nhìn xuống thiếu niên xinh đẹp đang gục đầu, nặng nề nhìn khuôn mặt non nớt ướt đẫm nước mắt.
Hình ảnh này cực kỳ kỳ quái, Nghiêm Phong Nhiên vừa nghĩ, nâng cằm thiếu niên lên, khiến cậu ngẩng đầu nhìn mình.
“Khụ khụ… Nghiêm Phong Nhiên, anh buông tôi ra…” Sức lực của chàng trai rất lớn, Thẩm Thời Nguyệt mở to hai mắt nhìn, ngón tay mảnh dài chạm vào cánh tay Nghiêm Phong Nhiên, muốn bẻ tay hắn ra.
“Thẩm Thời Nguyệt, sao cậu khóc thút thít như con gái thế?” Khoé miệng Nghiêm Phong Nhiên cong lên, nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Tiểu thiếu gia trước mặt mang vẻ mặt sợ hãi, trên gò má trắng như sứ toàn là nước mắt, đôi mắt thanh triệt ướt dầm dề, môi đỏ run run, ngay cả mũi cũng phiếm màu hồng.
“Anh buông tôi ra! Anh mới con gái ấy, buông tay!” Nhìn gương mặt này, Thẩm Thời Nguyệt vừa sợ vừa hận, không biết lấy dũng khí từ nơi nào, thế nhưng giơ tay lên cho Nghiêm Phong Nhiên một cái tát.
Bang!
Đôi tay đang giữ chặt thiếu niên rũ xuống, Thẩm Thời Nguyệt giống như bị rút hết sức lực toàn thân, dựa vào vách tường xụi lơ xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm dấu tay hồng hồng trên má Nghiêm Phong Nhiên.
Hiển nhiên là không ngờ Thẩm Thời Nguyệt lại có gan đánh hắn, Nghiêm Phong Nhiên đứng yên quét mắt nhìn thiếu niên nằm liệt dưới đất, ngay sau đó cười khẽ một tiếng.
Hắn vươn tay, lôi Thẩm Thời Nguyệt đứng dậy, tiến lên một bước đè thiếu niên đang run rẩy trong trong lòng ngực lên vách tường.
Thiếu niên trước mắt ngẩn ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, quên cả khóc.
Nhìn màu hồng nhạt nơi đuôi mắt của thiếu niên, Nghiêm Phong Nhiên phảng phất bị yểm bùa, hắn nhẹ nhàng gục đầu xuống, liếʍ nước mắt trong suốt treo trên khoé mắt thiếu niên.
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai Thẩm Thời Nguyệt.
“Thẩm Thời Nguyệt, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu thiếu cᏂị©Ꮒ như vậy nhỉ?”