Tông Nguyệt rửa mặt: “Mọi người hiểu rõ tính tình của Yến Hồi mà, tôi đã khuyên nhủ hết lời rồi, còn lại thì tính sau đi.”
Phương Hiểu Hiểu nhìn Tông Nguyệt, hỏi: “Đội trưởng, nếu chị Tống Lam thật sự rời đi, chị có muốn đi theo chị Tống Lam không?”
Tống Lam lau mặt: “Không biết.”
Tiêu Túc nghi ngờ hỏi: “Vì sao? Chị Tống Lam đối xử rất tốt với chúng ta, nếu chúng ta đi theo chị ấy, có lẽ chúng ta sẽ tốt hơn bây giờ thì sao đây?”
“Tôi cần Giải trí Phong Hướng.” Tông Nguyệt nằm xuống ghế sofa, nhắm mắt lại.
Nói chính xác hơn là nàng cần tiền, rất cần tiền. Chỉ cần nàng ở lại Giải trí Phong Hướng, tài nguyên và tiền lương của nàng đều không thấp. Chỉ có như thế thì nàng mới có thể thoát khỏi hố đen đó.
Phương Hiểu Hiểu và Tiêu Túc nhìn nhau, nhìn thấy Tông Nguyệt đã nhắm mắt lại nên hai người cũng không hỏi thêm gì nữa.
Yến Hồi bị tiếng gõ cửa đánh thức, tiếng gõ rất khẽ, nghĩ cũng biết là người gõ cửa không dám dùng sức quá lớn. Ba giây lại gõ cửa một lần, cường đồ vẫn rất nhẹ.
Yến Hồi mở cửa, nhìn thấy Hà Tiệp đang run rẩy. Cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hà Tiệp cầm cuốn sổ, run giọng nói: “Hôm... Hôm nay chúng ta phải đến địa điểm ghi hình “Cuộc sống kí©ɧ ŧɧí©ɧ” vào lúc sáu giờ, bây giờ đã... Đã là bốn giờ rưỡi rồi, chúng... Chúng ta nên đi thôi. Ngày... Ngày đầu tiên mà đến muộn thì không tốt lắm.”
Yến Hồi ngáp dài, lười biếng nói: “Cũng không phải là tôi chưa từng đến trễ, cô sợ gì chứ?”
Trước kia mặc kệ nguyên chủ ghi hình chương trình hay concert và hoạt động ký tên thì cô đều là người đến trễ. Có một lần quay quảng cáo, suốt cả buổi sáng, các thành viên trong đoàn và toàn bộ ekip đều đang chờ nguyên chủ. Nguyên nhân đến trễ hôm đó là vì nguyên chủ dậy trễ, lúc đến nơi nguyên chủ còn không cảm thấy áy náy. Đạo diễn không thể đắc tội với nguyên chủ, chỉ đành yên lặng chịu đựng quay nốt quảng cáo, thế nhưng chuyện này đã bị nhân viên có mặt tại đó trực tiếp vạch trần, vì thế Yến Hồi đã bị công chúng mắng chửi lên cả
Hà Tiệp: “...”
Sao cô có thể nói tự hào thế chứ?
“Địa điểm ghi hình khá xa, cho nên... Chúng ta nên xuất phát sớm hơn một chút, trên đường... Trên đường cũng không quá kẹt xe.” Hà Tiệp mở bản đồ chỉ vào lộ trình mà cô ấy đã vẽ sẵn: “Cô... Cô xem, có phải là rất xa không?”
Địa điểm ghi hình nằm ở ngoại ô thành phố B, bây giờ xuất phát từ công ty thì nhanh nhất cũng phải một giờ mới đến nơi, hơn nữa còn phải trong điều kiện đảm bảo rằng giao thông không bị tắc nghẽn.
“Nhưng tôi vẫn còn buồn ngủ quá thì phải làm sao đây?” Yến Hồi hơi ngước mắt lên, chỉ vào khóe mắt mình: “Cô xem tôi đang buồn ngủ đến mức chảy nước mắt luôn rồi này.”
“Chúng ta... Chúng ta có thể ngủ trong xe, được không?” Hà Tiệp lo lắng nhìn Yến Hồi: “Trên xe có chăn và gối, ngủ... Ngủ cũng rất thoải mái.”
“Có thoải mái như giường không?”
“Thoải... Thoải mái.”
Yến Hồi chớp mắt: “Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Cái... Cái gì?” Hà Tiệp vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Yến Hồi về phòng cầm điện thoại di động lên. Quần áo là quần áo ở nhà, cũng có thể ra ngoài nên cô không thay quần áo: “Đi thôi, không phải cô nói ngày đầu tiên không thể đến muộn sao?”
Hà Tiệp nhìn Yến Hồi đi ở phía trước, kịp phản ứng Yến Hồi thật sự muốn đi, cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi đi theo.
Vừa lên xe, Yến Hồi lập tức ngủ bù, tài xế cùng Hà Tiệp cũng không dám lên tiếng, yên lặng lái xe tiến về địa điểm ghi hình.