Mượn Xác Hoàn Hồn: Tôi Vẫn Siêu Giàu

Chương 45

Triệu Dư Chân: "Nếu cậu có tin tức của cậu ấy thì nhất định phải liên lạc cho tôi nhé."

Mới bốn giờ chiều, cô đã đến công ty Life Precision. Sau khi đi vào, nhân viên lễ tân hỏi tên cô, thấy cô có hẹn trước, trợ lý của Hoắc Tiêu liền dẫn cô lên lầu —— so với thái độ của nữ quản lý kia quả là một trời một vực.

Trợ lý đưa cô đến bên ngoài phòng làm việc của Hoắc Tiêu, sắp xếp cho cô ngồi ở trong phòng khách bên cạnh ban thư ký, rất lễ phép nói: "Tân tiểu thư, Hoắc tổng vẫn còn đang họp, năm giờ mới kết thúc, cảm phiền cô chờ một chút, ở đây có tạp chí có thể đọc, cô có muốn uống gì không?"

"Trà là được rồi, cảm ơn anh."Cô tiện tay rút ra một quyển tạp chí, là một quyển tạp chí kinh tế, bìa bên ngoài in tên của công ty《Life Precision》.

Sau khi lật ra xem, nội dung bên trong so với hiểu biết của Triệu Dư Chân có rất nhiều khác biệt.

Những chuyện của Hoắc gia, so với người bình thường thì cô biết không ít . Hoắc gia từ ba thế hệ trước bắt đầu phát triển, khi đó làm quân công, nhưng gần đây bắt đầu chuyển sang làm công nghiệp, công ty niêm yết trên phố Wall, tên tiếng Anh là 《Life Precision》.

Rất giàu có nhưng cũng rất khiêm tốn, trước đây thậm chí hợp tác với công ty Boing trong ngành công nghiệp hàng không vũ trụ, là một con quái vật khổng lồ ít người biết đến.

Triệu Dư Chân biết, nhà Hoắc Tiêu so với Triệu gia còn giàu có hơn nhiều, nhưng nội tình lại khác biệt. Anh hai cô rất khinh thường nhà bọn họ, luôn nói Hoắc gia là loại nhà giàu mới nổi: "Một kẻ sản xuất linh kiện nhỏ, cũng xứng cưới em gái nhà mình?"

Bọn họ sản xuất linh kiện “nhỏ”, nhưng lại vô cùng giá trị.

Nhưng chính vì nắm giữ kỹ thuật bí mật, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện "ngoài ý muốn", lúc nào cũng có thể bị người ta mưu hại.

Đây mới là nguyên nhân các anh trai không muốn để cô gả qua đó.

Lúc Triệu Dư Chân ngồi chờ Hoắc Tiêu đi ra, có thư ký phục vụ cô một ấm trà đen Ceylon cùng đồ uống giải khát phong phú. Mà mỗi một người đi ngang qua khu tiếp khách, luôn làm bộ vô tình liếc nhìn cô một cái.

Bởi vì cô trông quá trẻ tuổi, giống như học sinh, nhưng dáng vẻ cùng khí chất đều là cực phẩm, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo có thể so với gương mặt của minh tinh, phong cách đơn giản nhưng tràn ngập sức sống, cổ thiên nga thon dài kiêu ngạo, thậm chí dáng người cũng rất đẹp. Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại có thể được Hoắc tổng ưu ái, quả thật khiến người ta phải tò mò.

Hơn năm giờ một chút, Hoắc Tiêu từ phòng họp đi ra, đang cúi đầu nói chuyện với giám đốc tài chính của công ty.

Triệu Dư Chân buông chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Hoắc Tiêu cũng nhìn thấy cô gái ngồi cách đó không xa, giơ tay ra hiệu "Năm", ý là chờ anh năm phút, Triệu Dư Chân gật gật đầu với anh.

Rất nhanh, Hoắc Tiêu đi tới trước mặt Triệu Dư Chân, thái độ bình thản nói: "Chúng ta vào văn phòng nói chuyện."

Văn phòng của Hoắc Tiêu rất lớn, thiết kế theo phong cách Trung Quốc truyền thống, thậm chí ở lối vào còn bày trí một số cây tiểu cảnh, cây tùng bách cao ngất giống như Hoắc Tiêu.

Cửa kính một chiều, từ đó có thể quan sát các nhân viên đi qua bên ngoài. Sau khi Triệu Dư Chân đi vào, anh liền đóng rèm kính lại: "Xin mời ngồi."

Hoắc Tiêu ngồi xuống cởi nút âu phục ra, nói: "Đã tìm thấy Triệu Thuần rồi."

Triệu Dư Chân thoáng cái nắm chặt lòng bàn tay: "Cậu ấy ở đâu?"

"Chùa Bích Vân."

Triệu Dư Chân: "..."

Cô thở ra một hơi: "Nó không xảy ra chuyện là tốt rồi."Cho dù là nhìn thấu hồng trần xuất gia đi tu thì cũng so nghĩ quẩn tốt hơn nhiều.

Hoắc Tiêu trầm giọng nói: "Hiện tại cậu ấy không có nguy hiểm gì, người của tôi đang theo dõi, nhưng cậu ấy cũng không phát hiện , có lẽ là muốn một mình ở nơi thanh tĩnh, cô có thể yên tâm. "Anh khép hai tay lại đặt trên đầu gối, ánh mắt thâm trầm nhìn Triệu Dư Chân: "Bây giờ chúng ta nói về chuyện của cô.”