Thính Hạ

Chương 43: Phòng tắm

Câu trả lời đầu tiên cho những suy nghĩ rối bời trong cô là một cái hắt hơi đầy bất ngờ.

Cả người anh đã ướt sũng thành như kia nhưng anh lại chẳng hề để ý, anh nhíu mày, chủ đề tạm thời gác lại, anh bảo cô đi tắm nước nóng lại lần nữa tránh để bị cảm.

Trong nhà trọ chỉ có một phòng tắm, nếu cô tắm thì anh phải mặc quần áo ướt như thế ngồi chờ, họ đều bảo không sao và nhường đối phương đi tắm trước, không ai chịu nhường, cuối cùng lại đi tắm cùng nhau. May mắn là tuy phòng tắm nhỏ nhưng có rèm ngăn cách giữa bồn tắm và khu vực tắm vòi sen. Anh xả nước nóng vào bồn tắm cho cô, bảo cô ngồi ngâm giữ ấm trước, sau khi xác nhận không có việc gì nữa anh mới kéo rèm lại, cởi qu@n áo mình vắt sang một bên.

Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy, bầu không khí kỳ lạ một cách khó tả. Cô thuyết phục bản thân không được nghĩ bậy bạ, tầm mắt kiên định khóa chặt trên mặt nước trước mặt, để đảm bảo mình sẽ không sơ ý nhìn về phía tấm rèm không chắn sáng kia.

Nhưng càng cố ép bản thân không làm thì lại càng làm, cô nhìn xung quanh nhằm phân tán sự chú ý nhưng vẫn vô tình thấy bóng anh phản chiếu trên chiếc rèm. Mặc dù đã lập tức thôi nhìn ngay sau đó nhưng hình ảnh ấy vẫn mất kiểm soát hiện lên trong đầu. Anh đưa lưng về phía cô, may mắn là chỉ thấy được khe hở giữa chân và vòng eo hẹp.

Quấn khăn quanh người thế này tắm không thoải mái lắm, ướt nhẹp dính sát người khó chịu vô cùng, cô nghĩ dù sao lát nữa anh tắm xong cũng sẽ đi ra ngoài, vì vậy cô lặng lẽ cởi khăn ra, vắt lên thành bồn tắm.

Cô ngã người ra trong bồn tắm.

Nhưng thời tiết lạnh khiến thành bồn tắm cũng lạnh theo rất nhanh, cô kìm không được hắt hơi hai cái, tiếng nước bên phía Giang Tố lập tức yếu đi, anh hỏi cô: “Nước lạnh à?”

“… Ừm.”. Đọc tr𝗎𝐲ện ha𝐲, tr𝗎𝐲 cập nga𝐲 ~ Tr𝐔𝓶tr𝗎𝐲 ện.𝚟n ~

Anh chậm rãi kéo rèm ra, cầm lấy khăn tắm cô để một bên quấn ngang hông, cô mất tự nhiên co rúc lại, may mà trên mặt nước có bọt xà phòng nên anh không thấy được khung cảnh bên dưới lồ lộ thế nào.

Anh xả bớt nước trong bồn ra, sau đó xả thêm nước nóng, cô nói không cần anh cũng chẳng nghe mà đỡ gáy cô đẩy người cô về phía trước và bảo đừng cử động để dội nước lên lưng giúp cô nếu không sẽ bị lạnh.

Nước nóng chảy xuôi xuống theo sống lưng, chẳng biết trong phòng tắm ngập tràn hơi nước hay là hơi thở nóng bỏng của anh. Cô gian nan vịn chặt thành bồn tắm, mỗi một nơi trên cơ thể bị anh nhìn chăm chú cứ như bị điện giật vậy.

Nắp xả nước chưa đóng lại, mặt nước chậm rãi hạ thấp xuống, cô nhận ra mực nước đã đến ngực mình mà lúc này đây anh lại muốn đỡ cô đứng dậy để tiện cho anh xối nước lên huyệt vị ở lưng cô.

Hai tai cô đỏ bừng, vội giơ tay che chắn: “Em không mặc…”



Có lẽ anh cũng không ngờ tới điều này nhưng lại ngẫm nghĩ chốc lát, cũng biết khăn tắm quấn ngang hông mình từ đâu mà ra.

Anh khựng lại, nói: “Không sao, anh không nhìn.”

Cả người cô được ôm đến chỗ tấm gương trước bồn rửa tay, một tay che chắn cơ thể, một tay chống bồn. Cô biết lúc trước quay phim, Giang Tố đã học về huyệt vị, chắc hẳn ban đầu là động cơ trong sáng, anh sợ cô lạnh nên muốn xối nước giúp cô mà thôi.

Nhưng cuối cùng hai người đều bắt đầu hít thở không đều đặn ở một mức độ khác nhau. Anh kéo cả người cô đến, dán chặt không còn chút khe hở. Anh trầm giọng, tìm kiếm môi cô: “Hôn một lúc, được không em?”

Cô đáp “vâng”, đầu lưỡi anh lập tức trượt vào.



Cuối cùng không chỉ đơn thuần là hôn một lúc.

Cô đỏ mặt dính sát người anh, Giang Tố đưa tay giúp cô rửa sạch những kẻ ngón tay ướŧ áŧ. Xong xuôi, anh ghé đến áp má lên má cô: “Sao không có sức? Đói à?”

Quả thật giữa chừng cô kiệt sức không chống đỡ nổi, cuối cùng anh nắm tay cô dẫn dắt làm cho xong việc. Giọng mũi cô hơi nặng nề, vẫn tựa trên vai anh yếu ớt đáp: “Ừm.”

“Bữa trước đó ăn lúc nào?”

“… Sáng hôm qua.”

Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu mới thở dài nói: “Anh đến phòng bếp xem thử.”

Bụng đói cồn cào nhưng cơ thể vì mệt nên nhẹ bẫng đi. Cô được anh ôm ra ghế sofa, ban đầu cô không muốn buông tay, anh còn tưởng cô ngủ mất rồi. Sau khi nhẹ nhàng thả cô xuống, cô mới ngồi một mình trên ghế sofa ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Môi tê tê, lưỡi cũng vậy, lòng bàn tay thì bị ma sát nóng rực. Cô hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng khi nãy, cách lớp khăn tắm, cô đã cử động lưng thế nào mà lau sạch toàn bộ hơi nước ở sau lưng. Khi dựa hẳn cả phần lưng ra, vì lạnh quá nên anh đã vươn tay lót cho cô, thỉnh thoảng chỉ có xương b ướm chạm vào mặt kính rất lạnh lẽo.

Cô thảng thốt nghĩ, ngoại trừ tay thì khi nãy anh đã ấn cái đó xuống rất nhiều lần cách lớp khăn tắm… Cảm giác hình dạng vẫn tồn tại y nguyên, cô suy sụp r3n rỉ một tiếng, vùi mặt vào gối, chính cô cũng cảm nhận được vành tai đang nóng bừng lên của mình.

Càng ngồi lại càng nghĩ đến, cô bèn đứng dậy đi vào bếp xem anh đang làm gì, cùng lúc đó bò bít tết và trứng lòng đào được bưng ra, anh cắt thịt thành miếng nhỏ, sau đó hỏi cô: “Tại sao không ăn cơm?”

Cô xiên một miếng, khẽ đáp lại đúng sự thật: “… Ăn không vào.”

Anh nhớ lại ngày cô vừa mới đi.

Thật ra những ngày qua hoàn toàn không có khái niệm gì đối với anh, nếu buộc phải định nghĩa chúng thì chắc hẳn là sống một ngày bằng một năm. Tất cả thời gian thuộc về anh không thực sự thuộc về anh, linh hồn anh như thể đã bị cô mang đi theo, mang đến một nơi xa cách chín ngàn cây số. Khi trở lại căn phòng rõ ràng là phòng của mình nhưng anh lại chỉ cảm thấy xa lạ.

Anh chỉ cảm thấy tựa như có vài sợi tóc dài của cô vương trên ga trải giường, vỏ gối, sàn nhà mới là thế giới chân thực thuộc về mình.

Đối với anh, cô là người yêu và cũng là chính cô, anh tôn trọng tất cả những suy nghĩ của cô vô điều kiện, vì vậy khi cô nói muốn đi, anh cắn răng để cô đi, thật ra từ lâu anh đã biết sẽ có ngày này, anh biết mình sẽ khó mà chịu đựng nổi nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng, cô không ở đây khiến anh khó có thể thuyết phục bản thân, phải làm sao để mọi thứ có ý nghĩa đây.

Mãi đến ngày hôm qua, Ngụy Thành Thiên tìm đến đoàn phim nói chuyện với anh rất lâu, đột nhiên ông hỏi anh: “Cháu cho rằng con bé muốn đi nên đã để con bé đi, cháu có từng nghĩ tại sao trước khi đi con bé lại muốn chia tay cháu không? Nếu vấn đề cơ bản này cháu có thể giải quyết được thì có phải hai đứa không cần xa nhau nữa không?”

Chỉ một cái chớp mắt, anh như tỉnh ngộ.

Nên anh đã đến đây.

Lễ trao thưởng, hoạt động, công việc sắp xếp, những thứ này đã từng vô cùng quan trọng nhưng giờ phút này cũng không còn quá quan trọng nữa. Anh nên tìm một lối thoát hoàn toàn cho kết thúc này — Dù cuối cùng không thể được như mong muốn, vậy thì ít nhất anh đã từng thử qua tất cả các khả năng, ít nhất anh sẽ không hối hận.

Đang mải mê suy nghĩ, cô cũng đưa một miếng bò bít tết đến bên miệng anh, đột nhiên hỏi: “Có phải anh cũng không ăn không?”

“Ừm.” Anh nói, “Ăn miễn cưỡng một chút.”

Anh nói miễn cưỡng, hẳn cũng chỉ là miễn cưỡng, đó là sự miễn cưỡng hoàn toàn không đủ cho anh đối mặt với lượng công việc cao cần gánh vác.

Hai người chia nhau ăn hết tảng bò bít tết, cũng khéo léo không nhắc lại chủ đề trước đó. Bên mép cô dính chút tương tiêu đen, không biết đến cuối cùng tại sao hai người lại tiếp tục hôn nhau, giữa tiếng thở gấp dồn dập, anh lấy một tấm vé từ trong túi ra đưa đến tay cô.

Ngón tay anh vẫn luồn vào trong tóc cô, cô cụp mắt nhìn, phát hiện đây là vé vào triển lãm tranh ở trung tâm thương mại Hoan Mậu.

Cô hơi ngớ ra, hỏi: “Sắp mở cửa rồi hả anh?”

“Ừ, ngày mai.”

Có lẽ công ty sợ cô phân tâm, bôn ba qua lại nên không thông báo cho cô biết. Dù sao bên trong hội trường cô cũng đã tự tay bố trí xong xuôi cả rồi.

Nhưng đây là triển lãm tranh đầu tiên của mình, dù nói thế nào thì cô cũng muốn tự mình đến xem thử.

Ngón tay anh khẽ nhúc nhích: “Mấy ngày tới em còn bận chuyện gì không?”

Cô lắc lắc đầu.

“Về nước được không?” Hơi nóng từ áo sơ mi anh phả lên má cô: “Ngày bắt đầu học anh lại đưa em về.”

“Nhưng chỉ có bốn ngày…”

Anh hiểu cô đang muốn nói gì: “Bốn ngày, 96 tiếng, chẳng lẽ không nhiều sao?”

Có lẽ mỗi một giây đều đáng trân quý.

Cô vừa dứt lời, nụ hôn lại tiếp diễn, dây áo cản trở bị anh ném sang một bên, một lúc lâu sau anh mới nói: “Tối nay nghỉ ngơi trước, sau đó anh có vài lời muốn nói với em.”

Cô biết còn bốn ngày để đưa ra quyết định mới.

Mặc dù không biết kết thúc có thay đổi không nhưng cô thừa nhận giờ phút này cô chỉ có lòng tham, nếu có thêm một ngày thì cứ thêm một ngày vậy.

Phiền muộn của bốn ngày sau để lại cho ngày ấy đi.

Tối muộn hơn, cô bắt đầu đau bụng, có lẽ là đến kỳ s1nh lý, Giang Tố hỏi có muốn anh đi mua giúp cô không nhưng cô bảo không cần vì có mang theo.

Anh đi lấy giúp cô, hỏi cô để ở đâu.

Cô co người, nhỏ giọng nói: “Trong vali màu vàng.”

Hầu hết các đồ quan trọng và hữu dụng cô đều để trong vali đó.

Giang Tố đứng dậy, dưới ánh đèn trong phòng tìm được chiếc vali màu vàng đó, trên cùng là tấm ảnh hai người chụp chung mấy ngày trước khi cô rời đoàn phim.

Cô đóng tấm ảnh trong một khung tranh bằng gỗ, mặt ảnh cán một lớp phim mỏng.

Anh thất thần, đưa tay cầm lên, đột nhiên thứ gì đó dán phía sau bung ra và rơi xuống sàn —

Đó là một tấm ảnh khác mờ ảo, xuyên qua khung cảnh phố phường trải dài trên con đường Diêu Tinh, dưới tàng cây hương chương, trong bóng cây xanh, tiêu điểm là bóng lưng của một người gần như bị thu nhỏ không thể thấy rõ, từ vai xuống chân mờ mờ nhưng phần trên thì nhạt nhòa vô cùng, chỉ thấp thoáng nhận ra người ấy đang mặc bộ đồng phục trắng xanh xen kẽ của trường trung học trực thuộc.

Đồng phục nam sinh.

Thời gian chụp in dưới góc phải, năm 2014.