11.
Khéo léo buộc sợi dây cuối cùng, tôi nhìn bọn bắt cóc đang bị trói dưới đất, chậm rãi hỏi: "Nói nghe coi, kế hoạch ban đầu của các người là gì?"
Đảo khách thành chủ, từ con tin chuyển qua làm kẻ bắt cóc.
Gã mặt sẹo thành thật khai báo: "Chúng tôi định sẽ gọi điện video cho Thẩm Quân Trác, tống tiền, sau đó... sau đó cưỡng h**p hai người để tên khốn đó phải hối hận đến chết."
Nhớ lại nguyên tác, có một đoạn bọn bắt cóc yêu cầu Thẩm Quân Trác phải chọn một trong hai người, anh ta đã không chút do dự chọn cứu Giản Oánh...
"Vậy còn cậu ta...? Sao lại bắt cóc cậu ta luôn?"
Tôi ôm một bụng thắc mắc, chỉ vào Bùi Kim An.
"Hắn ta phát hiện chúng tôi định bắt cóc cô nên đưa ra ưu đãi mua hai tặng một, tự giơ tay chịu trói."
Bùi Kim An sờ sờ mũi, ngượng ngùng: "Cô Bạch, em không biết đánh nhau..."
"Hay lắm tên ngốc này." Tôi vỗ đầu cậu ta: "Không biết thì học luôn từ giờ đi. Một đám đàn ông trước mặt sẽ là bao cát miễn phí cho cậu tuỳ ý học."
"Cô Bạch tốt với em quá!" Bùi Kim An nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Giản Oánh cũng giơ tay lên, nhất quyết hơn thua bằng được: "Chị nữa cưng ơi, chị cũng muốn học đánh nhau."
"Chuyện nhỏ." Tôi hào phóng khoát tay. Hừ, tôi nhỏ mọn lắm, ai bảo đám bắt cóc này dám mưu đồ thịt hai mỹ nữ bọn tôi chứ!
Tôi đội chiếc mũ trùm đầu màu đen cướp được của một tên bắt cóc lên, chỉ lộ ra đôi mắt: "Chị Giản Oánh, phiền chị hợp tác với em chút nhé."
Sau đó yêu cầu gã mặt sẹo kết nối điện thoại, gọi video cho Thẩm Quân Trác. Anh ta nhanh chóng bắt máy. Tôi chĩa camera về phía Giản Oánh đang "hôn mê" dưới đất, gằn giọng: "Thẩm Quân Trác, hai cô nhân tình nhỏ của mày đang ở trong tay bọn tao. Muốn cứu chúng nó thì mau lấy tiền chuộc..."
Tôi chưa nói hết câu, Thẩm Quân Trác đã chen ngang vào, đỏ mắt gào lên: "Cứu Giản Oánh, thả Giản Oánh ra. Không được làm tổn thương cô ấy. Để Bạch Thi Kiều lại, muốn làm gì thì làm!"
Tiên sư, tự dưng ban nãy tôi quên mất tôi chỉ là đáp án B không bao giờ được lựa chọn trong nguyên tác.
Thẳng thắn mà nói, Thẩm Quân Trác đúng là rất ngang ngược, thở ra câu nào cũng đúng với cốt truyện não tàn máu chó của nguyên tác.
Tôi nở một nụ cười ranh mãnh: "Không có lựa chọn. Thẩm Quân Trác, muốn cứu Giản Oánh cũng được, chuyển tiền chuộc Bạch Thi Kiều đi đã!"
"Vì sao chứ?" Thẩm Quân Trác nhất mực tra hỏi lý do phải tốn tiền chuộc tôi.
Tôi dứt khoát trả lời: "Ưu đãi khủng, mua một tặng một!"
"Bao nhiêu?"
"Mười phần trăm cổ phần công ty."
"Đừng hòng."
Giản Oánh cất giọng yếu ớt, rêи ɾỉ: "Quân Trác..."
Thái độ của Thẩm Quân Trác lập tức thay đổi: "Chỉ cần cô ấy được bình an, muốn bao nhiêu tôi cũng đồng ý."
Tôi nheo mắt lại, khá khen cho anh ta. Đối với Giản Oánh, anh ta dành tình cảm sâu nặng không chỉ vì cô ấy là ánh trăng sáng trong lòng anh ta. Sau lưng Giản Oánh là cả một gia tộc có máu mặt, có thể đem lại rất nhiều lợi ích giúp đỡ cho công ty của anh ta phát triển mạnh hơn nữa. Rất thực tế!
Xác nhận một nghìn vạn đã được chuyển vào tài khoản, tôi lập tức cúp máy, sau đó cởi trói cho mấy tên bắt cóc.
Chúng bất ngờ ra tay, may là tôi nhanh trí, nháy mắt ra hiệu cho Bùi Kim An và Giản Oánh. Cả ba cùng xông lên, dùng mánh lới vật ngã bọn chúng xuống đất.
Ngay sau đó, có tiếng còi hụ ầm ĩ bên ngoài, cảnh sát xông vào cửa, quét sạch bọn bắt cóc. Gã mặt sẹo gào hét ầm ĩ, tay chỉ thẳng mặt tôi: "Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi, người phụ nữ này mới là kẻ bắt cóc."
Viên cảnh sát lạnh lùng tra còng vào tay hắn ta: "Mấy câu nhảm nhí này tôi nghe nhiều rồi. Về đồn trước đã rồi muốn lảm nhảm bao nhiêu cũng được."
Ban nãy gọi video cho Thẩm Quân Trác, tôi đoán chắc anh ta sẽ cho người tra ra địa chỉ IP gọi đến để xác minh chỗ chúng tôi đang bị nhốt, cho nên tôi đã nhanh hơn anh ta một bước, gọi cho 110.
Kết thúc vụ việc, tôi có thêm một thân phận khác: công dân gương mẫu trừ gian diệt ác!
12.
Vừa tới bệnh viện, tôi lập tức tỉnh dậy. Chỗ này quen quen...
Í, mấy ngày trước tôi đã nộp đơn xin làm trợ lý phẫu thuật ở đây, bệnh viện hẹn tôi ngày mai tới nhận việc.
Vừa mở cửa phòng bệnh, một bác sĩ đi ngang qua đã vội vàng đưa cho tôi bộ đồng phục y tế: "Nhớ không nhầm, cô chính là người đã trúng tuyển vị trí trợ lý phẫu thuật mấy ngày trước phải không?"
Tôi ngơ ngác thay đồng phục y tế, đi theo người ta vào phòng mổ.
"Bác sĩ, xin hãy cố gắng chữa khỏi cho cô ấy!"
Đợi đã, sao Thẩm Quân Trác lại ở đây? Nếu vậy, người đang nằm trên bàn phẫu thuật là Giản Oánh ư? Hy vọng là tôi đoán sai đi!
Bác sĩ điều trị lau mồ hôi trên trán, cung kính: "Anh Thẩm, cô Giản thật sự không có vấn đề gì..."
"Không thể nào. Suốt một tiếng qua cô ấy không hề nói một câu nào, là hôn mê, hôn mê đấy, ông có biết không?"
Thẩm Quân Trác đưa hai tay ôm đầu, gào lên ầm ĩ.
Nói sao nhỉ?
Giản Oánh nói với tôi, cả ngày hôm qua cô ấy chơi mạt chược mãi mới nghỉ, nên tôi đoán bây giờ chắc là cô ấy đang ngủ mà thôi.
Ngoài mặt bác sĩ điều trị vẫn cho tập hợp chúng tôi lại để thảo luận phác đồ, nhưng thực chất lại ca thán: "Đường đường là chủ tịch cả một công ty lớn, sao anh ta lại cứ nói chuyện như đồ thần..."
Gần cuối câu, chữ "thần" hơi nhấn mạnh khiến Thẩm Quân Trác nghe được. Anh ta đột nhiên xúc động, toàn thân run rẩy: "Thận, thận của Oánh Oánh nhất định là có vấn đề!"
Sau đó đưa tay túm lấy cà vạt của trợ lý đứng bên cạnh, giọng khàn khàn: "Gọi cho Bạch Thi Kiều, bảo cô ta hiến thận cho Oánh Oánh!"
Tôi sốc toàn tập, dấu chấm hỏi hiện đầy đầu.
Trợ lý vội vàng gọi điện thoại cho tôi. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ túi quần tôi. {Vận may tới, vận may của chúng ta...}*
*lời bài hát Vận may đến (好运来), bài hát quen thuộc mỗi khi Tết đến của người dân Trung Quốc. Ca khúc do nữ ca sỹ Tổ Hải trình bày, thuộc phong cách nhạc dân gian, phát hành vào năm 2004.