Làm Cha Xuyên Không

Chương 2: Lời Tỏ Tình Của Chàng Trai

Dưới tan cây phượng rợp bóng hai chàng trai tuấn tú ngồi cùng nhau mặc bao ánh mắt dò xét đang hướng về họ, bởi vì từ lâu họ đã không quan tâm đến lời người xung quanh, Hiểu Thanh hỏi Quang Tường

"Tại sao bao năm nay không chịu quen bạn gái?"

Quang Tường nhìn về cậu bạn thân với anh mắt thông cảm, vì hiểu được câu hỏi này bạn mình cũng tò mò như bao nhiêu người khác từng hỏi. Nhưng là bạn thân nên Thanh cố chôn giấu trong lòng mà không dám hỏi, biết Quang Tường sẽ chẳng bao giờ trả lời mình câu hỏi này nên Thanh nói tiếp

"Tớ biết cậu có lý do riêng, nên bao lâu nay tớ vẫn đi cùng cậu, âm thầm giải quyết giúp cậu các cô gái mà cậu nhờ tớ ra mặt thay cậu. Tớ cũng là người hiểu cậu không có xấu không muốn các cô gái mất thời gian với cậu."

Nói tới đây, giọng của Thanh có vẻ nghẹn lại, và nhỏ giọng

"Cậu là người rất đặc biệt với tớ, so với cậu thì tớ chẳng là gì, Cậu đẹp trai hơn, học giỏi hơn, điềm đạm và trưởng thành hơn. Ở bên cạnh cậu tớ thấy mình nhỏ bé và thua kém, nhưng tớ lại không một chút nào ganh tỵ hoặc buồn lòng vì điều đó, mà ngược lại tớ thấy ấm áp hơn, được cậu chở che như một người quan trọng nhất. Tớ luôn dõi mắt theo cậu từng ngày dù bóng cậu lướt ngang qua như cơn gió thì tớ cũng nhận ra ngay bóng hình quen thuộc ấy, mùi hương cơ thể của cậu cũng không thể nào nhạt nhòa trong cả biển người thì tớ cũng nhận ra vị trí cậu đứng ở đâu."

Hôm nay cậu hãy để tớ nói hết những gì trong lòng mình giấu kỹ, cậu không cần nói gì và trả lời gì hết. Tớ chỉ cần cậu nghe hết 1 lần dù kết quả thế nào thì tớ cũng đã sẵn sàng tâm lý. Năm nay cũng là năm cuối đại học, chúng ta cũng sắp tới ngày lãnh bằng tốt nghiệp thì có thể sau này không còn dịp để tớ có can đảm nói hết với cậu như hôm nay. Nói rồi Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Quang Tường như để tìm kiếm hình bóng mình trong đôi mắt ấy. Nhưng rồi Thanh vội cuối đầu, vì Thanh không đủ mạnh mẽ để nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt trong sâu thẳm, không thể tìm thấy được gì trong đôi mắt ấy.

Quang Tường vẫn ngồi bất động và lắng nghe Thanh, dù rằng trong lòng anh ấy rất khó chịu cái cảm giác đau cũng rất đau lòng, và buồn cũng buồn thấu từng tế bào vì anh đã làm cho bạn mình rơi vào hoàn cảnh này, để rồi hôm nay anh phải tự trách bản thân mình, vì lẽ ra anh không nên mềm lòng, vì lẽ anh phải nên lạnh lùng với Thanh như với bao người khác, tại sao anh lại thấy vui vẻ, thấy được là chính mình khi ở bên cạnh Thanh.

Anh luôn nhường nhịn và đối với Thanh bằng tình cảm thân thiết nhất, quan tâm hỏi han mỗi khi Thanh vắng học, mỗi khi Thanh buồn vui. Trong khi anh rất kiệm lời với tất cả mọi người. Anh có phải là đã đặt Thanh vào trong trái tim mình mà lâu nay mình không nhận ra. Quang Tường, ngồi bất động vì không biết lúc này tâm trạng mình đang như thế nào, và mình phải trả lời cậu ấy thế nào, và điều quan trọng là bản thân mình liệu có hiểu được chính mình đang thứ tình cảm dành cho cậu ấy là gì? Cậu ấy yếu đuối như đám mây mỏng dễ tan vỡ khi gặp cơn gió. Và cậu ấy thật sự rất quan trọng với mình, ngoài cậu ấy ra thì thì mình không còn ai là tâm giao.

Quang Tường không bao giờ muốn để cậu ấy chịu bất kỳ một tổn hại nào, dù rằng để anh ấy gánh chịu tất cả. Có những lúc Quang Tường đã để cho cậu ấy được phép gần đến mức cậu ấy tuỳ ý nắm tay, tuỳ ý để cậu ấy ôm mỗi khi cậu ấy thấy buồn vì hoàn cảnh gia đình cậu ấy bị thiếu thốn tình cảm và quan tâm của cha mẹ.

Những Lúc như vậy Quang Tường đều là điểm tựa duy nhất trong lòng Thanh. Nhưng đó có phải là tình yêu? Thì bản thân Quan Tường rất rõ đó chỉ là tình bạn thân

Thời gian cứ thế trôi qua, cả hai cứ như bóng với hình mọi lúc mọi nơi, và có thể chỉ cần nhìn trong đôi mắt và lời nói đã có thể hiểu được cậu ấy đang muốn gì, đang buồn hay đang vui. Quan Tường đã từng thấy an yên vì không phải cảnh giác hay phòng thủ mỗi khi ở bên cạnh Thanh. Cứ như thế để tình bạn tình tri kỷ cứ lớn dần cùng thời gian quá lâu đi bên nhau quá dài. Đang miên man suy nghĩ và lắng nghe lời Thanh nói thì Cậu ấy vẫn như mọi khi lại tựa đầu vào vai Quang Tường cả 2 cùng giữ im lặng và nhìn lên bầu trời xanh, có thể trong tâm tư mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, Trong lòng Thanh thì đã từ lâu khẳng định được tình cảm mình dành cho Tường chính xác là tinh yêu đơn phương, giấu kín để giữ 1 tình bạn mãi mãi đến hết kiếp này.

Nhưng hôm nay Thanh không thể nào giữ được sự kìm nén trong lòng, vì Thanh sợ mất Quang Tường mãi mãi vì thời gian học đã hết sắp ra trường thì có lẽ nói ra như đánh một canh bạc, 1 là có thể Tường cũng dành tình cảm cho Thanh nhưng Tường đang giấu kín như mình, và nếu mình không nói ra thì có lẽ sẽ là cả 2 cứ mãi giấu trong lòng. 1 là nếu Tường chỉ xem mình là bạn thì có lẽ sau hôm nay Tường sẽ mãi mãi giữ khoảng cách và rời xa mình, nghĩ tới đây bất giác nước mắt của Thanh tuôn trào trên gương mặt thanh tú, tươi tắn vui vẻ hồn nhiên thường ngày mà nay đã vương nỗi ưu sầu, Quang Tường nhìn nước mắt Thanh lăn trên đôi gò má khiến lòng tan nát, nhưng cũng không vội lau đi vì anh nghĩ cứ để Thanh khóc có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn. Có điều anh không thể rơi nước mắt vì nỗi đau thương bạn có thể kìm nén được, còn nỗi đau mất người mình yêu thương nhất có lẽ không gì kìm nén được.

Quang Tường không biết lúc này mình nên làm gì và nói gì cho đúng, và để cho Thanh không phải đau lòng, và cũng để giữ được tình bạn như xưa, cả hai vẫn hài hòa bước bên nhau, hiểu ý nhau, ấm áp khi bên nhau, nhưng đó không phải là tình yêu. Đó chỉ là một tình bạn đẹp.

Phía sau gốc cây có cô gái cũng đang xót xa khi nghe cầu chuyện của 2 người con trai, cô vừa thương cho chính bản thân mình cũng đã từng rất đau khổ vì yêu đơn phương và cũng xót thương cho Thanh vì đã phải kìm nén một tình yêu trong đau khổ.

Hoài nghi tình bạn giữa hai người này khiến cô phải đeo bám như 1 thám tử chuyên nghiệp để tìm ra câu trả lời. Nhưng cuối cùng thì sau khi ra trường, Hiểu Thanh cũng đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ, còn Quang Tường vẫn một cõi đi về mặc cho bao cô gái thổn thức chờ mong một cái đưa mắt tình cảm của anh. Có lẽ anh biết Hiểu Thanh kết hôn cũng chỉ để tạm khỏa lấp và cũng một phần lớn là áp lực gia đình ép buộc, Cậu ấy chưa bao giờ được sống với chính mình và làm điều mình chọn.

Gia đình Quang Tường cũng vậy, vẫn thúc ép cậu con trai độc nhất mau chóng kết hôn để họ có cháu bồng bế, nhưng anh phản ứng gay gắt và nhất quyết không lấy vợ. Bởi vì anh không thích vướng bận, Không thích bị kiểm soát, không thích con gái suốt ngày đẽo lẽo than phiền trách móc, càng không thích sự bề bộn và sự quấy phá của trẻ con. Với một người cực kì sạch sẽ như anh thì không bao giờ để ai chạm vào người mình và cả mùi cơ thể của ai đó khi đứng gần. Với anh hôn nhân gia đình như một gánh nặng và trói buộc cuộc đời. Anh vẫn thường gặp Hiểu Thanh vào cuối tuần cùng nhau đi câu cá, ngao du những miền sông nước, thiên nhiên thơ mộng. Anh yêu thích cỏ cây hoa lá, yêu động vật, thích cảm giác thanh bình, bởi vì anh và Hiểu Thanh có tham gia khóa học Thiền. Cả hai vẫn giữ mối quan hệ bạn thân nhưng có điều là Quang Tường không để Thanh tiếp xúc gần và luôn giữ ý tứ để Thanh không hiểu lầm nữa.

Nhắc tới lớp thiền phải nhắc tới thầy giáo là một ân sư đối với Quang Tường, Thầy cũng đã già, mái tóc trắng tinh, đôi mắt nhân từ, luôn nhìn Quang Tường với vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ. Thầy nói:

- Con may mắn được ban cho tướng tốt, bản tính nhân hậu hiền lương nhưng con còn nhớ ký ức mình không?

- Dạ tại sao thầy lại hỏi vậy ạ? Con không hề thấy mình có điều gì khác lạ. Nhưng trong lòng con duy nhất chỉ luôn cảm thấy buồn day dứt mà không hiểu lý do

- Thiên cơ bất khả lộ, con cứ chăm chỉ học Thiền đi rồi mọi cánh cửa sẽ mở.

Rồi Thầy cũng thường đi xa đâu đó thời gian không ai biết được khi nào thầy đến và khi nào thầy đi. Tuy nhiên những gì thầy nói luôn để lại trong anh một dấu chấm hỏi lớn, và càng ngày anh càng cảm nhận được không điều gì trên thế gian này khiến anh thấy vui thật sự. Trong lòng anh luôn nặng trĩu một niềm đau, có những đêm thức giấc anh trằn trọc nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lời thầy nói và mong tìm được đáp án.

Hôm nay là thứ 7 cuối tuần cũng như mọi khi, Quang Tường và Hiểu Thanh cùng hội Thiền định của mình gặp nhau tại quán cafe Laficen ở cuối con phố, nơi đây có nhiều hội yoga, hội cờ tướng, hội hoa lan, hội bình thơ.. tất cả đến đây như một thông lệ, giữ trật tự và riêng tư. Họ tận dụng mỗi góc riêng để hàn huyên và ngắm cảnh nơi tách biệt phố đông người và ồn ào bởi những tiếng rao bán hàng rong, tiếng hát karaoke của hàng xóm. Nơi đây diện tích 3000 mét vuông, cây cổ thụ rợp bóng, chim bay về hót líu lo. Ở cái đất thành phố mộng mơ này thì nơi đây không phải là nơi hiếm tìm. Nhưng điều đặc biệt là nơi đây có người chủ quản rất hiểu đời, hiểu đạo. Anh ta thiết kế quán cafe rất tinh tế, có một chút cổ kính ở cánh cửa mới bước vào, nhìn tổng thể toát lên vẻ cổ đại thời xa xưa, nhưng khi bước vào từng không gian riêng lại bắt gặp nét hiện đại sang trọng, đẳng cấp một cách nhẹ nhàng như một thiếu nữ yêu kiều. Thật khiến cho người ta cảm thấy rạo rực và có ý thơ, có sinh khí, có nội lực cho khách đến đây.

Quay lại với nhóm của Quang Tường, cuối tuần thường ghé vào đây gặp nhau để nói về thiền định của mình, một trong số người học Thiền tinh tấn nhất là Quang Tường. Các anh em trong hội đều muốn nghe Tường chia sẻ cách học, cách suy nghĩ và cách hành thiền. Đôi khi may mắn mới được gặp sư phụ vì sư phụ thường đi khắp các nước để hoằng pháp. Ông biết Quang Tường là học trò có tư chất và có căn cơ nên sư phụ đặc biệt tin tưởng, cho Quang Tường thay mặt mình chia sẻ cùng các đồng môn.

Trước khi vào chuyên môn đàm đạo thì mọi người thường hỏi nhau về sức khỏe, công việc, gia đình.. đại loại sẽ là thế này _ Anh Thiên Đàm lên tiếng hỏi Hiểu Thanh

- Dạo này thấy chú Thanh có vẻ thiếu sinh khí, nước da tối hơn, đôi mắt thâm quầng đấy, có việc gì không ổn phải không? Chú có thể nói cho các anh em nghe xem giúp được gì không?

Thanh nhìn Quang Tường xong quay sang trả lời: - Dạ, anh đúng là tinh tường, không gì qua được mắt anh. Đúng là cả tháng nay em mệt mỏi với thằng con út, mới sinh, nó ốm suốt anh ạ. Vợ em thì sức khỏe yếu lại không có sữa, nên em phải phụ chăm con pha sữa thức suốt đêm. Nhiều lúc nghĩ tự do như Quang Tường có khi lại sướиɠ.

- Anh Đàm nhìn lên trời cũng thở dài, con nhỏ thì khổ rồi, phải đến 6 tuổi thì bớt được một chút khổ. Như anh đây đã vì chuyện con cái mà vợ chồng gây nhau suốt ngày đến lúc không chịu nổi, tình cảm cũng vơi dần, áp lực cuộc sống lại thêm nặng nề tâm lý khiến cho anh và vợ ngày càng xa dần không thể quay đầu. Giờ mỗi người mỗi nơi nhưng vẫn cứ dính líu con cái chưa chấm dứt được mối dây ràng này.

Nói tới thì Linh Kim lên tiếng: - các anh thanh niên còn than vậy em chỉ tưởng con gái tụi em mới khổ với chồng con thôi. Ngày 8 tiếng đi làm về nhà em xoay như chong chóng sáng 5h đã thức lo con cái ăn uống đi học, mình còn đi làm không kịp giờ. Chiều 5h về đón con, ghé chợ, về cơm nước đến 8h mới được ăn cơm, mà có được hết việc đâu, lau nhà, rửa chén, giặt đồ bề bộn. Không đêm nào mà em được ngủ trước 11h. Nếu một tháng, 2 tháng, 5 tháng thì còn cố gắng, đằng này cả năm này qua năm khác. Khiến em thấy kiệt quệ sức lực và không thể nào thoát ra được cái guồng quay này. Cũng may có lớp thiền này giúp em một phần nào lấy lại cân bằng cuộc sống.

Cả hội đều nói chuyện như thể có ai đó chia sẻ bớt gánh nặng và áp lực gia đình, để tìm được tiếng nói chung và an ủi nhau vượt qua. Chỉ duy nhất có Quang Tường không lên tiếng, có thể do anh chưa có gia đình, nên anh không có trải qua những khó khăn đó, hoặc anh không muốn lên tiếng vì lại bị hỏi dồn khi nào cưới vợ? Bài ca muôn thuở lấy vợ sinh con cho ông bà có cháu bồng.

Cuối cùng thì cũng quay về La Mã, anh Trương Tín quay sang hỏi Quang Tường: - Chú khi nào lấy vợ? Hay tính ở vậy cho gái nó thèm?

Cả hội cười giòn như vừa quên hết những nỗi niềm riêng của mình, bao nhiêu người xen nhau nói chú Tường nhà mình tài sắc vẹn toàn sao các cô gái không thấy mà núm lấy nhỉ? Hoặc có người nói chắc tại chú ây kén quá thôi, chứ người như chú ấy thiếu gì gái theo. Quang Tường không nói gì chỉ biết hít sâu và thở nhẹ như thể nén giữ một nỗi niềm tâm sự

- Em thấy ở một mình khỏe, con gái rắc rối phức tạp, sáng nắng chiều mưa chìu không nổi. Con cái là nợ nghiệp lại phải trả tới khi về trời mới hết được, cũng phải xác định sau này già vô viện dưỡng lão. Đi làm công việc áp lực mệt mỏi về nhà bị tra tấn vợ réo con khóc la, em thấy phí một đời trai. Tường nói rồi nhìn lên con chim nhỏ đang hót ríu rít trên rặng cây liễu.

- Hiểu Thanh nhìn Tường với ánh mắt trìu mến lên tiếng: Chắc tại bạn em chưa gặp đúng duyên đúng người thôi, chứ gặp đúng người rồi thì biết khổ vẫn chui vô. Em là bạn thân mà còn không hiểu nổi cậu ấy chờ đợi người như thế nào.

Quang Tường mắt vẫn nhìn về phía con chim nhỏ đang hót, miệng mỉm cười nói: Em ước sao có thể thoát khỏi kiếp luân hồi, chốn nhân gian này nhiều thị phi mỏi mệt quá. Chắc không lấy vợ các anh ạ, em không thể nào yêu được, gặp con gái em không thấy cảm xúc mà chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, chắc kiếp này em không mắc nợ duyên. Do vướng bận còn cha mẹ già nên mới phải đi làm và giữ tròn chữ hiếu, nhiều lúc muốn lấy vợ đại cho ông bà vui, nhưng nghĩ lại làm vậy gây thêm đau khổ cho cô gái ấy. Thôi không nói chuyện của em nữa nha, các anh chị nói em nghe tuần rồi có ai ngồi thiền đều đặn không? Có hiện tượng gì lạ không? Nói em nghe để em chấn chỉnh

Mọi người đều đồng thanh kiểu như một nội dung, Thiền khó quá em ơi, anh, chị ngồi mãi tê hết chân nhưng không thấy gì lạ, chỉ thấy buồn ngủ ghê gớm. Người thì nói: _ chỉ thấy đầu óc chạy loạn xạ, suy nghĩ đủ thứ trên đời, chuyện gia đình, chuyện cơ quan, chuyện bực tức đâu đó tràn về. Cả hội cười rôm rả, chỉ có Quang Tường là nghiêm mặt nói

- Thiền là một trong những cách giúp các anh chị lấy lại cân bằng cho cuộc sống, và nếu nói theo phật pháp thì Thiền là nhờ vào chú tâm hơi thở có thể giúp ta định thân - tâm - ý và dần dần sẽ giúp ta khai ngộ tâm trí, có thể mở được con mắt thứ 3 để nhìn về tiền kiếp, để có thể giải thoát luân hồi. Hôm nay sau khi hành thiền em sẽ chia sẻ cho anh chị nghe về những cảnh giới của một người hành thiền trải qua, có thể là phạm thiên quy và làm cho em mất nhiều công đức. Nhưng em muốn các anh chị có niềm tin tuyệt đối và quyết tâm tu luyện để có thể đạt được thành tựu.