Đào Mạn Tinh cởϊ qυầи lót của mình ngồi quỳ vắt ngang qua eo Hạ Quất, cúi người dán lên thân thể Hạ Quất, hôn môi cô.
Từ trên xuống dưới, từng chút từng chút, hôn môi cô, vành tai cô, cổ cô, rồi đến ngực cô.
Ngực Hạ Quất vừa mềm vừa trắng, ngửi còn có hương thơm nhàn nhạt.
Đào Mạn Tinh đã vô số lần ảo tưởng được vùi vào bộ ngực thơm mát này, liếʍ láp nó, nếm nó, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện, vì thế há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú cô, giống một dã thú tham lam, mυ'ŧ vào, gặm cắn.
Đầu lưỡi thô ráp cọ xát đầṳ ѵú, hết lần này đến lần khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ trêu chọc hai hạt đậu, đầṳ ѵú không chịu được đùa bỡn, dần dần sung huyết, thoạt nhìn giống như hai quả anh đào mọng nước tròn trịa trên bánh kem. Bơ bánh kem vừa xốp vừa mềm, anh đào vừa ngọt vừa thơm. Làm Đào Mạn Tinh không dừng lại được.
Miệng của Đào Mạn Tinh chơi đầṳ ѵú của Hạ Quất, tay cũng không nhàn rỗi. Một tay nàng chống đỡ chính mình, một cái tay khác chậm rãi thăm dò đến nơi riêng tư của Hạ Quất.
Nơi đó đã chảy ra không ít nước, Đào Mạn Tinh tò mò, vì thế liền nhìn thoáng qua. Giống nước, lại dính dính hơn so với nước. Ngửi kỹ có mùi tanh nhẹ. Đào Mạn Tinh liếʍ liếʍ ngón tay, cảm thấy đây là vị ngọt.
Tay Đào Mạn Tinh sờ lên môi âʍ ɦộ trơn trượt, ngón tay linh hoạt mà tìm được vị trí của âm đế. Bé bé xinh xinh, ngón giữa nhẹ nhàng nhấn một cái, nước liền chảy ra từ môi âʍ ɦộ càng ngày càng nhiều.
“Xem ra chị gái rất mẫn cảm.”
Đào Mạn Tinh nằm trên người Hạ Quất nói. Dù biết Hạ Quất nghe không thấy, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu ghẹo cô.
Ngón tay của Đào Mạn Tinh nhẹ nhàng xoa nắn âm đế của Hạ Quất, xoa nắn giống như lúc nàng tự xoa âm đế của mình khi thủ da^ʍ. Khi nặng khi nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Hạ Quất nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, run rẩy chảy ra rất nhiều nước da^ʍ.
“Chị đến nhanh quá.”
Đào Mạn Tinh nhìn mặt của Hạ Quất. Hạ Quất nhíu mày, làn da trắng nõn, sắc mặt ửng đỏ, cái miệng nhỏ khẽ hé, giống như muốn rêи ɾỉ nhưng lại không phát ra thanh âm.
Đào Mạn Tinh vuốt phẳng mày của Hạ Quất: “Chị đạt cao trào rồi, chị ơi, chị thấy em có giỏi không?”
Phòng yên tĩnh, chỉ có ánh trăng chiếu vào phòng đáp lại lời nói của Đào Mạn Tinh.
Đào Mạn Tinh cúi người hôn nhẹ đôi mắt nhắm chặt của Hạ Quất như chuồn chuồn lướt nước, “Bây giờ đến lượt chị làm em sướиɠ nha.”