Cảnh Hành uống say nhưng dù sao cũng khá nghe lời, Khâu Ý không tốn quá nhiều sức lực để đưa anh lên tầng.
Nhưng khi đối diện với cửa khóa mật khẩu, cô lại gặp khó khăn.
Ngay lúc cô do dự, Cảnh Hành đã vươn tay ấn từng số trong dãy mật khẩu.
210614.
"Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.” Anh thì thầm bên tai cô.
Bởi vì sợ anh té ngã, Khâu Ý đành phải giữ anh thật chặt. Lúc này, môi anh gần như dán sát tai cô, hô hấp mang theo mùi cồn cứ vậy lướt qua bên tai cô.
Khâu Ý không khỏi rùng mình. Cô chỉ cảm thấy mùi hương kia như thể lan truyền từ lỗ tai ra khắp toàn thân mình mang theo vô số tia điện.
Cánh cửa đã được mở ra tự lúc nào.
Khâu Ý cũng đã đỡ Cảnh Hành vào trong tự lúc nào.
Mãi cho đến khi anh ấn cô lên cánh cửa rồi cúi đầu hôn môi cô, Khâu Ý mới bừng tỉnh, vội đẩy anh ra!
"Anh không say?"
Sức lực của Cảnh Hành rất lớn, cho dù lúc này Khâu Ý có dùng hết sức lực thì cũng chỉ có thể kéo khoảng cách giữa bọn họ ra xa hơn chút ít.
Tay Cảnh Hành ôm eo cô, nửa người dưới dán sát vào cô mang đến nhiệt độ nóng rực.
Khâu Ý dứt lời, dường như Cảnh Hành bật cười một tiếng. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt ướt sũng kia khiến Khâu Ý vô thức nhớ tới con chó mà bà ngoại nuôi khi cô còn bé.
Khi cô chuẩn bị lên đường về nhà sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè ở nhà bà, con chó đó cũng nhìn cô với ánh mắt này.
Và trong chốc lát Khâu Ý ngây người, bàn tay Cảnh Hành dịu dàng dán lên má cô.
Bàn tay của anh khô ráo ấm áp nhưng hình như ẩn chứa ma lực gì đó, sự buồn bực vừa dâng lên trong Khâu Ý thoáng cái được xoa dịu. Cô hé miệng định nói gì đó nhưng đầu óc chợt như đoản mạch.
Mà lúc này, Cảnh Hành đã tiếp tục hôn lên.
Đôi môi Khâu Ý còn đang hé mở càng tạo điều kiện để anh tiện bề hành động.
Không giống như những nụ hôn trước đó, lần này động tác người đàn ông không hề vội vàng. Anh nhẹ nhàng và vô cùng kiên nhẫn như thể đang nếm thử một món tráng miệng ngon tuyệt.
Đầu lưỡi của anh vươn mùi rượu, mùi cồn tiến vào đầu óc Khâu Ý thông qua phương thức trao đổi nước bọt khiến cả người cô mê man, hô hấp trở nên dồn dập. Thậm chí, bụng dưới của cô cũng bắt đầu căng chặt.
Dù vậy, khi thân thể Cảnh Hành tiến đến càng lúc càng gần, món hàng với hình dạng căng phồng kia có vẻ như bị kẹt vào giữa hai chân cô, Khâu Ý vẫn cảm nhận được rất rõ có thứ gì đó vừa tiết ra từ huyệt nhỏ rồi làm ướt qυầи ɭóŧ của mình.
Đôi mắt đang nhắm chặt trong vô thức của Khâu Ý lập tức mở to, trong đầu vang lên hồi chuông báo động inh ỏi!
Nhưng ngay khi cô muốn dùng toàn bộ sức lực đẩy Cảnh Hành ra, anh đã nhanh tay buông cô ra trước. Đầu người đàn ông vùi vào cổ cô, thấp giọng nói: "Lần trước là do anh không đúng, anh hứa sau này sẽ không làm thế nữa.”
"Khâu Khâu, em đừng đẩy anh cho người khác được không?”
Câu nói phía sau khiến cả người Khâu Ý chấn động!
Cảnh Hành vẫn luôn cúi đầu, Khâu Ý không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Nhưng giọng nói khàn khàn thậm chí còn ẩn chứa vài phần tủi thân của anh khiến Khâu Ý không thể thốt được gì.
Mà Cảnh Hành cũng không đợi cô trả lời, chỉ bất động ghé vào vai cô.
Sau một hồi lâu, Khâu Ý mới phản ứng lại—— Anh đang ngủ?
"Này, đừng có ngủ!"
Cuối cùng, Khâu Ý chỉ có thể dồn sức lôi kéo Cảnh Hành lên giường trong phòng ngủ.
Dường như người đàn ông cảm thấy thoải mái, anh xoay người, kéo chăn lên tiếp tục ngủ say.
Khâu Ý chăm chú ngắm nhìn sườn mặt anh một lúc lâu.
Đúng lúc này, điện thoại của cô sáng lên.
Thông báo có tin nhắn mới hiển thị trên màn hình: "Khâu Ý, tháng tới tôi sẽ kết hôn, cậu và chồng cậu nhớ đến tham dự nha!”