Không, cô học được cái gì? Đừng làm bậy.
Biểu tình của cô khiến mọi người cảm thấy rất không tốt, luôn cảm thấy cô sẽ ra đại chiêu.
Ninh Yên tươi cười rực rỡ, nhưng lời nói ra rất dọa người.
"Tôi là một học sinh rất nhanh nhay, để cho tôi ngẫm lại, xem ai không vừa mắt liền viết báo chữ lớn, đến cơ quan chức năng viết thư nặc danh báo cáo..." Cô hơi nhíu mày: "Cái này hơi cấp thấp, hay là cùng nhau đến kinh thành cáo trạng, náo loạn đến kinh thiên động địa để cả nước đều biết, đó mới là đẳng cấp tôi nên có."
Tôi, là một nhóc biếи ŧɦái!
Tất cả mọi người kinh hãi, không tự chủ được lui về phía sau vài bước, vẻ ngang ngược vừa rồi đều biến thành sợ hãi.
Trong mắt Ninh Yên tràn đầy hứng thú, nóng lòng muốn thử: "Các người đυ.ng đến tôi, tôi đυ.ng đến mấy người, lăn lộn qua lại, nào đến đây náo thủng trời, con người phải sống oanh liệt, cùng nhau hủy diệt đi. ”
Kẻ yếu sợ kẻ mạnh là vì không đánh lại, kẻ mạnh sợ kẻ ngang ngược, còn ngang ngược sợ biếи ŧɦái.
Quỷ mới cùng hủy diệt với cô ta, mọi người đều bị sợ hãi, cả nhóm tản ra, không trêu được đứa biếи ŧɦái như vậy.
Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch, ném viên gạch lên thì góc áo bị kéo, cô cúi đầu nhìn lại, ánh mắt đứa bé kia lóe lên nhìn cô: "Chị cả, chị đánh bại lão yêu bà, bọn họ đều chạy trốn.”
Cậu bé bỗng nhiên thích chị cả này, thật có cảm giác an toàn, đây là khí thế cha mẹ cô đều không có.
Ninh Yên cười tủm tỉm xoa đầu nhóc, đúng là một cậu nhóc thông minh: "Chị đây là lấy đức phục người.”
Cậu nhóc sững sờ chỉ chỉ trên mặt đất, nói: "Cầm gạch phục người sao?”
Ninh Yên cười lớn: "Nhóc con nói bậy gì đó, phải nói thật nha.”
Cô lấy ra một viên kẹo trái cây cho cậu bé, mặt nhóc kích động đỏ lên, nhanh chóng nhét kẹo vào miệng, ngọt, thật ngọt. "Ăn ngon lắm, chị cả, sao chị không ăn?"
Ninh Yên cũng không sợ bẩn, tùy ý ngồi trên bậc thang, hai tay nâng cằm: "Chị không nỡ ăn, em gầy yếu như vậy đương nhiên phải để em ăn, chị tốt với em vậy, nhớ phải báo đáp chị đó.”
Thật ra cô ấy không thích kẹo trái cây, cô ấy thích kẹo sữa hơn.
Cậu bé hơi chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, logic này không có gì sai: "Được, em nhớ rồi, em sẽ đối xử với chị cực kỳ, cực kỳ tốt.”
Ninh Yên không khỏi vui vẻ, vẫn là trẻ nhỏ đơn thuần đáng yêu.
"Tiểu Tứ, em có biết tại sao mọi người lại sợ chị không?"
"Tại sao?" Tiểu tử kia tò mò vô cùng.
Ninh Yên chỉ chỉ vào đầu mình: "Chị thông minh tuyệt đỉnh, biết bọn họ sợ cái gì, biết nhược điểm của bọn họ là gì.”
"Nào, để chị dạy cho em một bài học, cái gì gọi là “họng súng sinh ra chính quyền”, trong tay có vũ khí mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người mình yêu, vạn vật đều là vũ khí..."
Cô ngồi trong sân cười tủm tỉm dạy, nội dung lại hung tàn đến cực điểm, Tiểu Tứ nghe đến trợn mắt há hốc mồm, cảm giác mở ra một thế giới mới.
Mà hàng xóm xuyên qua khe hở cửa nghe thấy rõ, lui vào trong phòng run rẩy.
Đây rõ ràng là hỗn thế đại ma vương!
“Dương Liễu mang theo một đôi trai gái bước vào, nhìn một lượt thì thấy Ninh Yên và Tiểu Tứ đang ngồi cạnh nhau dưới mái hiên, trái tim bà như được sưởi ấm.
“Đói rồi phải không, để mẹ đi nấu bữa sáng nhé.”
Cả ba đều mang theo túi, trong lòng đều đang nghĩ cách để đào được khoai lang đỏ, như vậy không chừng có thể trụ đến cuối tháng, thật tốt quá rồi.
Sau khi Dương Liễu vào phòng sắp xếp xong đồ đạc, liền cẩn thận lấy ra một túi bột mì nhỏ, một búp cải trắng.
Bà vội mang từ trong nhà ra một cái bếp lò than, nhóm lửa rửa nồi vô cùng thuần thục, chuẩn bị làm bữa sáng cho Ninh Yên.
Mà Ninh Tiểu Tam lại mang đèn ra, mở chiếc túi vừa được lấy ra mà bắt đầu làm việc, động tác của cô bé vô cùng mượt mà, dường như đã làm việc này rất nhiều lần.
Ninh Yên tò mò liền đi đến, “Đây là gì vậy?”
Ninh Miểu, đứa con thứ ba trong nhà, tuổi tác không lớn, nhưng làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn, cô ở trong nhà như là người vô hình vậy, “Dệt được một sợi lông sẽ kiếm được 2 mao tiền, một ngày tôi có thể dệt ra ba sợi.”