“Cốc” vào đầu anh một cách rõ đau, Mộ Hàn đầy ý trách móc: “Ban nãy anh vừa mất tập trung, khai đi, nghĩ đến ai rồi?”
Mắt đối mắt với cậu, đôi mắt cậu nhìn anh chằm chằm làm anh cười lên một tràn cười đầy khoái trí. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu, giọng chứa ý cười: “Ngốc, nghĩ đến em đó.” - Không để Mộ Hàn kịp phản ứng lại, Duệ Khải trực tiếp đè cậu xuống, tiếp tục lăn lộn trên giường.
“...Đừng nôn.” - Đương định nói tiếp, chiếc bụng nhỏ của cậu đã nhanh hơn một bước kêu lên từng tiếng “ọt ọt” như than vãn, kêu gào: “Cho tao ăn, cho tao ăn! Tao đói sắp chết rồi, cứu với! Mau cho tao ăn, cho tao ăn, mau lên!”
Duệ Khải lần nữa bật cười. Mộ Hàn quá đỗi đáng yêu, anh vốn không chịu được nữa.
Duệ Khải cúi đầu, gục đầu lên vai cậu. Anh hôn lên cổ cậu, mỉm cười nhẹ giọng: “Một lần thôi, thêm một lần nữa, xong rồi anh xuống nấu cho em ăn.”. TruyenHD
Mộ Hàn chống tay lên cằm suy ngẫm, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Duệ Khải chỉ chờ có thế, anh xé toạc lớp áo sơ mi mỏng trên người cậu.
Nhìn Mộ Hàn đang thừa hoan dưới thân mình, Duệ Khải càng dập càng hăng, không ngừng lại thứ công việc tạo vết hôn lên khắp người cậu.
Mãi say mê với công việc tạo hình người, Duệ Khải khó lắm mới dứt được khỏi người Mộ Hàn. Anh không muốn, không hề muốn rời khỏi cậu, anh muốn nữa, anh muốn được bên cậu thêm chút nữa. Nhưng không được, cậu đã quá đói rồi, cái bụng nhỏ của cậu không ngừng kêu lên từng tiếng “ọt ọt” đầy thảm thương.
Duệ Khải không đành lòng để cậu bị hành trong tình trạng đói sắp xỉu đành ngoan ngoãn bước xuống lầu nấu bữa tối cho cậu.
Ngay khi anh vừa rời đi, Mộ Hàn ngồi dậy, nhanh chóng bước vào phòng tắm gội rửa tất cả.
Mộ Hàn say mê nhìn những vết yêu anh đã tạo lên trên người của mình. Cậu vừa ngắm nhìn vừa cười cười như một đứa trẻ. Đưa bàn tay lên sờ vào những vệt đỏ ửng trên người, năm ngón tay tựa ngọc mơn trớn trên cơ thể cậu.
Là cậu nhạy cảm hay do anh quá trớn? Chính cậu cũng không biết được. Những kɧoáı ©ảʍ từ hai cơ thể tiếp tục nhau ban nãy vẫn còn lưu lại. Có lẽ là do cả ai, cậu quá nhạy cảm, anh lại quá trớn.
***
Bữa tối hôm ấy không lấy gì làm đặc biệt, Mộ Hàn ăn xong liền bước lên phòng ngủ “của cậu” dọn dẹp đồ đạc về phòng ngủ chính.
Duệ Khải theo thói quen đã hình thành qua hơn hai tháng vừa qua, dọn dẹp chén bát đem đến bồn rửa, rửa sạch.
***
Sau khi dọn dẹp xong, Mộ Hàn leo lên giường tiếp tục công việc của mình. Mười đầu ngón tay liên tục gõ “lách cách lách cách” vào bàn phím máy tính. Tiếng bàn phím kêu lên từng tiếng “lách cách”, từng tin nhắn được gửi đến gửi đi hiện lên trên màn hình. Bảng thông báo hiển thị chi tiết số liệu của những tháng qua.
Mộ Hàn vừa nhìn vừa tủm tỉm cười, cậu không ngừng cảm thán về những nhân viên đầy ưu tú của công ty. Mắt nhìn người của cậu chưa bao giờ là sai. Tập đoàn cậu đứng lên được vị trí của ngày hôm nay không chỉ dựa vào tài kinh doanh của cậu mà còn nhờ vào sự nổ lực không ngừng của mọi người, của những nhân viên chịu thương chịu khó của cậu.
Duệ Khải đẩy nhẹ cửa bước vào, trên tay anh bưng một khay đầy pudding kèm một mảnh giấy trắng nhỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, trên tờ giấy đó một dòng chữ nhỏ hiện lên rõ rệt: “Đồ tráng miệng của bé con”
Nhìn gương mặt đáng yêu của cậu, trái tim anh lần nữa lạc mất một nhịp.
Duệ Khải đặt khay thức ăn lên cái bàn nhỏ cạnh giường ngủ. Anh ngồi xuống bên cạnh, luồn tay qua ôm lấy eo cậu từ sau. Anh vừa cười vừa nhẹ giọng hỏi cậu: “Làm gì mà cười vui dữ vậy? Đang ngắm anh nào sao?”
“...Không có, đang đầu tư trứng khoán kiếm tiền nuôi anh đó.”
“Ai cần em nuôi anh chứ. Cho anh ăn em thì chính là nuôi anh rồi, anh chỉ cần em thôi.”
Mộ Hàn im lặng nhìn anh. Bỗng chợt cậu gõ vào đầu anh một cái, phụng phịu nói: “Em cũng đâu phải tật nguyền không làm được việc, anh nói thế sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của em.”
Duệ Khải bật cười: “Anh không chê em, chỉ sợ em vất vả. Anh có đủ tiền, số tiền anh có đủ để em sống sung túc cả đời đó.”
“Anh làm gì mà đủ để nuôi em cả đời? Có phải đi cướp ngân hàng không?”
“Ngủ đi rồi mơ. Tiền trong kho bạc của ngân hàng còn không bằng nửa số tiền anh đang có. Em nghĩ xem, đã như thế thì việc gì anh phải cướp ngân hàng?”
***
Thức dậy lúc nửa đêm, Duệ Khải nhìn chỗ trống bên cạnh mình. Dù rất muốn tin tưởng cậu nhưng anh vẫn rất sợ, sợ rằng cậu lại lần nữa biến mất. Cảm giác sợ hãi dâng trào khiến da đầu anh tê dại, Duệ Khải như mất đi lý trí phóng nhanh ra khỏi phòng.
Ánh sáng le lói từ căn phòng kho len từ khe cửa khép hờ, Duệ Khải đẩy cửa bước vào.
Nhìn tấm lưng cậu sau khe cửa khép hờ, Duệ Khải dần bình tĩnh lại.