Mặt Trời Nhỏ

Chương 9: Hầu tước Trường An

Trịnh Thu Lan hai ngày nay lo lắng quá độ, bệnh mất ngủ tưởng chừng chuyển biến tốt nay lại tái phát, hôm qua bởi vì uống thuốc ngủ mới không thể thức dậy sớm làm đồ ăn sáng như đã nói được.

Lâu Hành gặp qua đôi mẹ con này, biết ngay lý do là gì. Trịnh Thu Lan không hề phát hiện chuyện gì đã diễn ra trong phòng, vui mừng mà bưng canh ra cho Lâu Hành uống.

"Thế nào? Có ngon không?" Trịnh Thu Lan khẩn trương dò hỏi.

Lâu Hành uống xong mới gật đầu nói: "Rất ngon, cảm ơn mẹ."

Trịnh Thu Lan vui vẻ nói: "Lần tới mẹ lại nấu tiếp cho con."

Lâu Hành cũng cười cười, uống một hơi hết bát canh, nói: "Mẹ chờ một lát con đi rửa chén."

"Thế này sao được."

Trịnh Thu Lan phản đối, phản ứng quá mức kích động. Nàng nói:

"Nhà người khác mẹ chưa từng để con trai chủ động làm việc nhà. Là do mẹ trước kia không tốt, trong nhà nấu cơm rửa chén đều để con làm, là mẹ chưa chăm sóc tốt cho con, không phải là một người mẹ tốt. Chỉ là, bây giờ mẹ sẽ sửa sai, sẽ học làm một người mẹ tốt! Tiểu Hành, con tin mẹ không?"

Nói đến đây, nàng bỗng bật khóc. Lâu Hành trong lòng than một tiếng. Trịnh Thu Lan xuất thân rất tốt, đã từng là tiểu thư đài cát, viên ngọc trên tay cha mẹ. Nửa đời của nàng gặp phải thiếu niên kiêu căng, thanh niên hoang đường, trung niên thất ý, nàng cuối cùng không chịu được sự chênh lệch đó, kết thúc cuộc hôn nhân ở tuổi bốn mươi, lại mắc phải bệnh trầm cảm và chứng rối loạn lo âu nghiêm trong, cảm xúc luôn không ổn định.

Lâu Hành bởi vậy ở bên cạnh, dốc lòng chăm sóc nàng hai năm, bệnh tình nhờ vậy đã giảm bớt rất nhiều. Không nghĩ tới, vì hai mẹ con mới xuất hiện, làm nàng bất an, không thể tự kiểm soát cảm xúc bản thân nữa. Lâu Hành không phải lần đầu tiên ứng phó với cảm xúc mất khống chế của mẹ mình. Hắn ngồi vào bên cạnh Trịnh Thu Lan, nhẹ nhàng vỗ lưng, an tĩnh mà chờ mẹ bình tĩnh trở lại. Trịnh Thu Lan khóc một lát, chậm rãi ngừng lại.

Nàng lúng túng nói:

"Tiểu Hành, xin lỗi, mẹ.....Aiya con xem, có phải mẹ lại dọa con rồi?"

"Không có."

Lâu Hành ôn hòa mà nói: "Mẹ, người rất tốt. Hôm nay là lần đầu tiên nấu canh mà có thể làm ngon như vậy, con rất thích."

Trịnh Thu Lan nghe xong, liền bày ra bộ dáng vui vẻ. Nàng nhận lấy khăn giấy Lâu Hành đưa, lau nước mắt, nói:

"Đó là do Trịnh Nguyệt Quế dạy mẹ nấu, chính là dì vừa nãy con gặp."

Lâu Hành hỏi: "Mẹ cùng dì ấy học nấu ăn sao?"

Trịnh Thu Lan gật đầu: "Cô ấy sau khi sinh con trai cũng không có việc gì làm, ở nhà chăm con. Đứa trẻ lúc nãy con thấy đó, được mẹ nuôi tới mức trắng trẻo mập mạp. Vừa thấy là biết mẹ nó đã chiều nó bao nhiêu."

"Quá ồ ào."

Nghe nàng lại bắt đầu so sánh, Lâu Hành chen vào, tỏ ra ghét bỏ. Trịnh Thu Lan nghe xong cười không ngừng:

"Ồn ào chỗ nào. Nếu con không thích, lần sau trước khi con tan học, mẹ sẽ tiễn họ về trước, không quấy rầy con."

Lâu Hành không từ chối đề nghị này, hắn cũng không muốn Trịnh Thu Lan tiếp xúc quá nhiều với hai mẹ con kia.

"Mẹ không cần hâm mộ người khác, con với đứa trẻ đó cùng ra ngoài, người ta sẽ biết ai mới được giáo dục tốt. Mẹ tuy không phải một người mẹ hoàn hảo nhưng tuyệt đối là một người mẹ thành công."

Nghe được lời này, Trịnh Thu Lan toàn thân thoải mái, bật cười, ngoài miệng lại còn nói hắn:

"Đứa nhỏ này, con không biết khiêm tốn sao!"

Lâu Hành thấy cảm xúc nàng không tồi, liền cùng nàng nói chút đạo lý.

"Mẹ biết rồi đó, chiều chuộng một đứa trẻ như gϊếŧ chết nó vậy. Nhìn cách dạy con của dì ta, về sau đứa nhỏ này có một chút không như ý, đều không nghĩ cách tự xử lý, chỉ biết đem vấn đề ném cho cha mẹ hắn. Nếu cha mẹ cũng xử lý không tốt, hắn sẽ không cho rằng mình sai, chỉ biết trách cứ, thậm chí oán hận cha mẹ. Mẹ nghĩ xem, có phải vậy không?

"Quả thực là vậy."

Trịnh Thu Lan nguyên lai còn cảm thấy Trịnh Nguyệt Quế nuôi dưỡng con trai rất tốt, lo cho con từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, luôn dành cho con những thứ tốt nhất. Nàng cho rằng, như Trịnh Nguyệt Quế mới là đủ tư cách là một bà mẹ tốt. Nhưng nghe xong những lời Lâu Hành nói, mới thấy thế này cũng không tốt. May mắn, Lâu Hành của mình không phải một đứa trẻ giống vậy.

Thấy đã nói nhiều, lại không muốn Trịnh Thu Lan suy nghĩ nhiều, Lâu Hành liền đứng dậy thu dọn chén đũa. Trịnh Thu Lan chộp lấy nó đi vào bếp, nói hắn đã mệt mỏi sau một ngày khảo sát, thúc giục hắn đi nghỉ ngơi. Lâu Hành không rời đi mà đứng ở của bếp đợi nàng rửa chén. Tuy không làm gì nhưng đứng bên cạnh làm bạn khiến Trịnh Thu Lan thoải mái, nụ cười trên mặt vẫn luôn duy trì.

Trịnh Thu Lan hỏi hắn khảo sát có mệt hay không, nghe hắn nói không mệt, cười nói:

"Có lẽ, thứ con không sợ nhất là khảo sát ha."

Tiếp theo, lại hỏi hắn sáng mai muốn ăn gì. Sắc mặt Lâu Hành hơi trầm xuống. Thấy mẹ mình không có từ bỏ ý định này, Lâu Hành cười nói:

"Mẹ, người thật sự thích nấu cơm sao? Con không hy vọng là vì con mà mẹ phải làm vậy. Nếu cứ như vậy, ông ngoại sẽ trách con. Những việc này từ trước đến giờ ông không để mẹ chạm dù là một ngón tay, con cành không thể để mẹ làm vậy."

Nghe Lâu Hành nhắc tới hai tiếng ông ngoại, động tác rửa chén của Trịnh Thu Lan cứng lại, sau đó liền cười nói:

"SẼ không đâu, chính là vì ông ngoại con, mẹ sẽ không để chính mình chịu thiệt thòi."

Ông ngoại Lâu Hành chính là vết sẹo mãi mãi không thể nào khép lại của hai mẹ con. Cái đầu nóng của Trịnh Thu Lan cuối cùng bình tĩnh lại. Nàng trầm mặc mà suy nghĩ, thật lâu sau mới một lần nữa lộ ra tươi cười, nhìn Lâu Hành nói quyết định của mình.

"Mẹ thực sự rất thích nấu cơm, con thích ăn, mẹ cũng rất vui vẻ. Chỉ là mấy ngày nay Tiểu Hành phải ăn mấy đồ ăn không ngon, mẹ sẽ cố gắng học, rất nhanh sẽ nấu được."

Lâu Hành nghe xong, không yêu cầu nàng từ bỏ nữa, ủng hộ nói: "Nếu mẹ thích thì cứ làm."

Ngay sau đó, hắn nói: "Tuy vậy mẹ cũng đừng làm phiền dì Trịnh. Dì ấy còn có con trai, còn phải bận chăm sóc, dạy dỗ, không nên lãng phí thời gian của dì ta."

"Phải không? Do Nguyệt Quế nói....."

"Mẹ có thể học nấu món cá từ bà Vương được không?

Lâu Hành không có cho Trịnh Thu Lan cơ hội suy nghĩ, ngắt lời:

"Lần trước bà ấy làm món cá muối rất ngon, con rất thích, vẫn luôn muốn ăn lần nữa, chỉ là không muốn phiền bà ấy. Nếu mẹ học được món đó, con có thể ăn ở nhà rồi."

Trịnh Thu Lan quả nhiên đem Trịnh Nguyệt Quế ném ra sau đầu:

"Ý con là bà Vương ở tòa 16 phải không? Mẹ nhớ hình như nhà bà ấy có đứa con trai đã ra nước ngoài, trong nhà chỉ có bà ấy và chồng. Mẹ đi có phải sẽ làm phiền bà ấy không?"

"Sẽ không."

Lâu Hành nói: "Bà Vương rất thích con, nói con có thể đến nhà bà ấy chơi. Bà ấy còn nói con trai bà sinh ra lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung Quốc chỉ có thể nói được vài câu. Khi bọn họ gọi điện thoại, cũng không biết đối phương nói cái gì, con liền dịch cho bà ấy vài câu. Nếu mẹ đến đó, bà Vương nhất định sẽ rất chào đón mẹ."

Trịnh Thu Lan nghe được gật gật đầu:

"Có vẻ ổn. Ngày mai mẹ sẽ qua đó hỏi một chút. Tiểu Hành, con nói xem mẹ nên mang gì qua đó. Muốn nhờ người ta dạy mình, ít nhất phải tặng món gì đó cho phải phép."

Lâu Hành tất nhiên đồng ý với ý kiến này, gợi ý cho mẹ mình:

"Mẹ mang một chút Bích Loa Xuân với trà hoa hồng đi, trong nhà chúng ta đều có. Bà Vương và chồng bà đều thích uống trà, bà ấy thích trà hoa, còn chồng bà ấy thì thích Bích Loa Xuân*.”

(* Trà Bích Loa Xuân (hay Bích La Xuân) là một trong thập đại danh trà nổi tiếng của Trung Quốc có nguồn gốc tại núi Động Đình vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô. Trước khi có cái tên Bích Loa Xuân thì loại trà này được gọi là với cái tên là Sát Hương nhân)

"Cái này được! Mẹ sẽ xem lại."

Trịnh Thu Lan phấn khích, lại trở về vấn đề trước đó:

"Nói nhiều như vậy, Tiểu Hành con vẫn chưa nói mai muốn ăn gì. Mẹ sẽ đặt đồng hồ báo thức, lần này nhất định sẽ không dậy trễ nữa!" Nàng bảo đảm nói.

Lâu Hành nghĩ nghĩ, nói: "Vậy con có thể ăn cháo không?"

"Có thể, tất nhiên có thể."

Trịnh Thu Lan liên tục đồng ý, cầm chén rửa lại lần nữa, quay đầu nói: "Con mau đi đi, đã trễ lắm rồi, mẹ không làm phiền con nữa. Mẹ sẽ xong nhanh thôi."

Lâu Hành nhìn đồng hồ, giọng nói ấm áp: "Mẹ ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Trịnh Thu Lan đáp lại với nụ cười rạng rỡ.

Lâu Hành trở về phòng, tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ dài tay. Ở thời đại này cuộc sống rất tiện lợi, không sợ nóng lạnh, tuy vậy hắn vẫn luôn giữ thói quen ở kiếp trước, ở trong nhà ít khi mặc áo ngắn tay. Tiếp đó, Lâu Hành đẩy ra cánh cửa gắn trên tường đi xuống tầng hầm, xuống đất tầng hầm. Đây là không gian riêng của Lâu Hành, vẫn thuộc phạm vi căn nhà, Trịnh Thu Lan chưa từng vào đây, việc quét dọn vẫn là Lâu Hành đảm nhiệm. Hắn yêu thích sự yên tĩnh, khi dọn đến đây, ông nội hắn cố ý nhờ người cải tạo hầm để xe cho hắn, hiệu quả cách âm rất tốt. Phần lớn thời gian rãnh rỗi của Lâu Hành đều dành ở đây.

Đèn sáng như ban ngày, Lâu Hành đốt hương, trải giấy lên bàn rồi bắt đầu mài mực. Đây là thói quen hình thành trong mấy năm gần đây của hắn, mỗi ngày đều sẽ viết nhật kí ghi lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó. Không chỉ vì luyện viết mà còn để tu tâm. Chỉ là hôm nay với hắn mà nói, có vài chuyện đặc biệt.

Cầm bút lên, đầu bút dừng lại một lát mới viết xuống.

【 Thành Tử**, ngày 14 thàng 7, ta tỉnh lại trong cơn ác mộng ấy, nhớ lại những chuyện đã qua, trong tim có chút buồn bã khó nói. Nghĩ đến, lúc nào cũng có thể bình yên, tránh xa những hỗn loạn, thật là may mắn.】

(** Thành Tử (chữ Hán: 成子) là thụy hiệu của một số khanh đại phu thời Xuân Thu Chiến Quốc và nhiều vị đại thần đời sau trong lịch sử Trung Quốc.)

Những việc xảy ra trong kiếp trước sớm chỉ còn là một cơn ác mộng, Lâu Hành ít khi nghĩ đến. Nhưng có một số việc, không muốn quan tâm vẫn khiến người ta phải quan tâm, đặc biệt là chết dưới tay đệ đệ mình chỉ vì địa vị hầu tước trên danh nghĩa. Đệ đệ hắn không biết vị trí thế tử đó của hắn là dùng đôi mắt đổi lấy.

Kiếp trước, Lâu Hành bị hạ độc từ trong bụng mẹ, sinh ra với thị lực kém. Khi đó hắn cố gắng lắm mới nhìn được, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc học tập thư pháp. Cho đến chín tuổi, Lâu Hành được hoàng thất triệu tập vì tư duy nhạy bén và chăm chỉ học tập, được chọn làm thư đồng của hoàng tử***. Nhưng hắn không biết hương trong cung làm khuấy động phần độc dược còn sót lại trong người hắn khiến hắn mù hoàn toàn, trở thành một kẻ tàn phế.

(*** Thư đồng của hoàng tử ( Chữ Hán: 皇子伴读) là người đi theo hầu hoàng tử học tập.)

Đệ đệ hắn cũng không biết, hắn sinh ra đã bị tật, thái y từng nói, chất độc trong bào thai sẽ làm giảm tuổi thọ của hắn, do đó cha hắn chưa từng nghỉ để hắn làm người thừa kế Hầu phủ. Nếu không, lão hầu gia không thích vợ cả của mình cũng sẽ không tiếp tục sinh đích thứ tử. Nhưng đúng là ông trời luôn trêu đùa con người.

Hương là độc dược kinh niên, Lâu Hành trong lúc vô tình cứu hoàng đế, lại mất một đôi mắt, hoàng thất mới đổi lấy chức hầu tước cho hắn coi như bồi thường. Thánh chỉ đã hạ, lão hầu gia không nghĩ đến kế hoạch trước đó nữa, chỉ đem hy vọng đặt ở trên người Lâu Hành, khó tránh khỏi việc bỏ bê con trai thứ. Lâu Hành lúc ấy chưa từng để trong lòng, sống lại một đờì mới nhận ra, có lẽ chính vì lý do này gieo vào đầu đệ đệ mầm mống của tội ác. Theo thời gian hắn lớn lên, quyền lực nằm trong tay lão hầu gia ngày càng lớn mạnh, người bên cạnh hoàng đế bắt đầu kiêng kị Hầu phủ, vì vậy vị trí thế tử của hắn ngày càng đảm bảo. Cho đến khi lão hầu gia chết trên chiến trường, Lâu Hành tất nhiên trở thành hầu gia mới. Một người mù, tất nhiên không thể nắm binh quyền, binh quyền được truyền ba đời của Hầu phủ hoàn toàn nằm trong tay hoàng đế. Cho nên, dù đệ đệ hắn có không cam lòng, hoàng đế và những người kế vị vẫn không để cho một thứ tử văn võ song toàn kế vị được. Những việc trên đều nằm trong bí mật hoàng gia, việc Lâu Hành bị mù cũng được cho là vì độc tái phát. Đệ đệ hắn không hề biết nguyên nhân, hắn tự tin bản thân có thể thay đổi cục diện, đối với hầu phủ tưởng chừng phồn hoa nhưng thực ra là như đi trên băng mỏng. Lại càng không biết, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cưới vợ sinh con, tương lai của Hầu phủ chỉ biết phụ thuộc vào đệ đệ và con cháu hắn. Cả đời đệ đệ hắn chỉ một mực ghen ghét thân phận của hắn chiếm hết chỗ tốt, lại là tàn phế liên lụy hầu phủ thất thế, không còn những ngày vinh quang, cuối cùng thế mà đã ra tay gϊếŧ hắn.

Nhớ tới hành động và lời nói điên cuồng của em trai hắn trước khi chết, Lâu Hành dừng lại.

【Thôi. Quá khứ đã qua, nghĩ lại cũng vô ích. Để nó trôi đi sẽ tốt hơn】

Viết xuống này một câu, Lâu Hành không còn nghĩ đến nữa.

【Gần đây, Trịnh phu nhân bị người ta làm phiền, trong lòng bất an. Sau khi tĩnh tâm lại, nghe lời hắn muốn uống canh, quyết định theo Vương Từ học, hy vọng Trịnh phu nhân có thể được Vương Từ mở mang đầu óc, thế là đủ rồi. Sự việc chưa xong, vẫn nên xem xét hậu quả rồi giải quyết.】

Đơn giản vài nét bút liền viết xong việc về mẹ hắn, giữa những hàng chữ đều mang theo khoảng cách, thậm chí không muốn gọi mẹ.

Ngay cả bà Vương trong tiểu khu, đều dùng kính ngữ để thể hiện sự tôn trọng, điều này rất dễ hiểu. Lâu Hành dừng bút, lần nữa mài mực, suy nghĩ những chuyện hôm nay đã trải qua, nhìn dòng chữ chạy trên giấy, những hình ảnh khác hiện lên với một loạt âm thanh.

"Lão tiên sinh!" "Đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt!" "Người tên này đều là thiên sứ!"

Chỉ vậy thôi. Còn có câu nói kia: "Thích nhất Lâu Hành!"

Trong đầu hiện lên đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu niên, nghĩ đến thân thế thiếu niên, Lâu Hành bật cười, không khỏi thở dài viết. Điều này rất mới mẻ và thú vị đối với hắn.

【Hôm nay gặp được một thiếu niên mang năng lượng trong sáng, cậu ấy kể rằng mình được nhận sự giúp đỡ từ Hội và rất tôn trọng ta. Sau ta nhớ ra thân phận của thiếu niên, lão gia chủ thân như huynh đệ, ta nhận được sự đối đãi rất tốt của họ, chưa kịp báo đáp, vô cùng ái náy. Nhưng nghĩ tới những khó khăn cậu ấy đã trải qua, thị lực một bên đã mất, thân thể gầy yếu song vẫn luôn giữ được sự hồn nhiên tươi sáng, thuần khiết và tốt bụng. Ta rất thích đứa trẻ này, nguyện có thể bảo vệ cậu bình an vui vẻ.】